Chương 897: Vậy Mà Trồng Thật La Xinh Đẹp (1)
Chương 897: Vậy Mà Trồng Thật La Xinh Đẹp (1)Chương 897: Vậy Mà Trồng Thật La Xinh Đẹp (1)
Nàng hy vọng người dân Nam Nguyệt sẽ không phải một đám người thờ ơ, vô cảm mà sẽ trở thành một người có trái tim ấm áp, yêu thương.
Nàng cũng không nên khiến những người tốt thất vọng.
Trong khi cục diện đang bế tắc, Tuân Thu Anh cùng một nhóm binh sĩ đang tuần tra thành liền tiến tới.
"Be hại!" Tuân Thu Anh và binh lính đồng loạt chắp tay cúi chào.
Cố An Nhiên nhàn nhạt đáp lại, sau đó chỉ vào người đàn ông nói: "Kéo hắn về pháp trường, khiến hắn tỉnh táo lại."
"Đừng giết chết hắn ta."
Dù hắn ta có chết hay không, vẫn phải xem xét suy nghĩ của người phụ nữ mang thai.
"Tuân lệnh!" Những người lính kéo theo người đàn ông đi.
Cố An Nhiên lấy trong người ra một tờ tiền, nhét vào trong lòng người phụ nữ mang thai kia.
"Cô có thể dùng số tiền này để chăm sóc tốt cho bản thân và con cái. Nếu không muốn chung sống với người đàn ông này, cô có thể cùng hắn ta li dị.
Bà bầu sờ sờ bụng mình, cuối cùng lắc đầu.
"Sau chuyện này, có lẽ chông của ta sẽ không dám đánh ta nữa."
Lúc này, những người đang xem chuyện mới nhận ra rằng họ người họ đang nhìn thấy là Nữ Hoàng.
Tất cả đều trở lên phấn khích, cung kính cúi chào.
Công chúa Hoa Nguyệt cau mày nói: "Ngươi là Nữ Hoàng Nam Nguyệt ư?"
Ánh mắt của cô nương này trong suốt, Cố An Nhiên thích nàng ấy từ tận đáy lòng.
Cho nên lúc cô nương này hỏi thăm nàng không có chút phép tắc nào, nàng cười nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy, tiểu muội muội có gì chỉ giáo?"
Công chúa Hoa Duyệt lẩm bẩm nhỏ giọng nói: "Vậy mà trông thật là xinh đẹp.”
"Khụ khụ khụ!" Có lẽ là phát hiện sự chú ý của bản thân có hơi lệch lạc, công chúa Hoa Duyệt ho khan để che dấu sự xấu hổ.
"Không có gì chỉ giáo, ta đi trước đây." Nàng ấy phất phất tay với Cố An Nhiên, chuẩn bị chạy trốn.
"Khoan đãt" Cố An Nhiên ở đằng sau nàng ấy hô lên một tiếng.
Trong lòng công chua Hoa Duyệt có chút bối rối, dù sao bản thân là công chúa nước khác, đến lãnh thổ đất nước của hắn, là một chuyện vô cùng nguy hiểm.
Nhưng mà nàng ấy vẫn miễn cưỡng ổn định lại tỉnh thân, khuôn nở nở nụ cười giả dối hỏi: "Ngươi còn muốn nói cái gì nữa sao?"
Cố An Nhiên nở nụ cười nhẹ: "Ở thành Kính Hồ này, trong vòng nửa ngày ta gặp ngươi hai lần rồi, cũng coi như có duyên."
"Nếu như thuận tiện, thì ta mời ngươi ăn một bữa cơm thường?" Nàng hỏi.
Công chúa Hoa Duyệt thật sự có rất nhiều lời muốn hỏi Cố An Nhiên, tạm thời vứt sự an toàn của bản thân sang một bên.
Nàng ấy kiên quyết nói: "Được thôi, đi đâu ăn, ăn cái gì vậy?”
"Tây Phủ Lâu." Cố An Nhiên nói ra một địa danh, ra hiệu cho nữ tử trước mắt đi theo bản thân.
Trên đường đi, nữ tử này ríu ra ríu rít, vô cùng to mò với rất nhiều thứ, miệng chưa từng ngừng lại, cứ nói chuyện mãi.
Đến Tây Phủ Lâu, Đào Vọng Đường đích thân ra ngoài nghênh đón, dẫn đoàn người Cố An Nhiên và công chúa Hoa Duyệt đến phòng riêng ở tầng cao nhất của Tây Phủ Lâu.
Tây Phủ Lâu này, có tất cả bảy tầng, tâng cao nhất chỉ có một gian phòng riêng, có thể quan sát cả thành Kính Hồ, phong cảnh rất đẹp.
Có điều, sau khi công chúa Hoa Duyệt đến tang cao nhất, sự chú ý đầu tiên không phải là phong cảnh, mà là cả bộ dụng cụ ăn bằng lưu ly để ở trên bàn.
Nàng ấy nhìn vào bộ dụng cụ ăn bằng lưu ly đủ các loại đó, không nhịn được mà nuốt nước miếng một cái, cẩn thận che giấu đi sự kinh ngạc của bản thân.
"Nam Nguyệt quốc các ngươi, đều dùng lưu ly để làm dụng cụ ăn sao?"
Cố An Nhiên chọn một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, lại đưa tay ra làm động tác mời: "Thế thì không phải, chỉ là Tây Phủ Lâu này, được coi là tuu lâu tốt nhất của Nam Nguyệt rồi, cho nên mới dùng dụng cụ ăn làm bằng lưu ly."
Công chúa Hoa Duyệt lại nhỏ giọng lải nhải: "Vậy Nam Nguyệt các ngươi cũng thật là giàu có, dù sao trong cung bọn ta cũng không dùng dụng cụ ăn làm bằng lưu ly."