Chương 903: Bồi Ta Cùng Nhau Dùng Bữa? (1)
Chương 903: Bồi Ta Cùng Nhau Dùng Bữa? (1)Chương 903: Bồi Ta Cùng Nhau Dùng Bữa? (1)
Chủ tiệm run run hoảng sợ trước sự bất mãn đột ngột của Cố Thẩm Diệp nên đã vô cùng nhanh chóng mang ra nguyên bộ đồ trang sức treo hoa linh lan hoàn chỉnh.
Bộ trang sức này không chỉ bao gồm trang sức đeo trên trán mà còn có cài tóc, dây chuyền, hoa tai, vòng tay và thậm chí có cả nhẫn hoa lan.
"Điện hạ, đây là trang sức cùng một bộ, rất trang nhã, vừa vặn rất hợp với tiểu cô nương." Ông ta nhìn Hoa Duyệt khen ngợi.
"Đưa tất cả đến vương phủ, tìm phòng thu chỉ tính tiền." Cố Thẩm Diệp trâm giọng nói.
Tuy nhiên, Hoa Duyệt có vẻ đặc biệt thích bộ đồ trang sức hoa linh lan trắng này: "Không thì, không cần mang nó về vương phủ, ta muốn đeo nó ngay bây giờ."
Chủ tiệm hàng lập tức nói: "Đương nhiên là có thể, trong cửa hàng có phòng riêng, cô nương cứ vào đó để đeo lên là được."
Nói xong, chủ tiệm dẫn đường cho công chúa Hoa Duyệt và thị nữ của nàng ấy đi vào.
Cố Thẩm Diệp sai người đi lấy thu phiếu, trả tiền cho đống trang sức này, đồng thời mua thêm một số trang sức đeo trán khác. Có vẻ như đó đều là những phong cách tương đối đơn giản và thanh lịch, chắc chắn Công chúa Hoa Duyệt sẽ thích.
Họ đã mua rất nhiều cài tóc và đồ trang sức, cũng như rất nhiều bộ y phục, tất cả đều được gửi đến Nhiếp chính vương phủ.
Tuy nhiên, công chúa Hoa Duyệt bản tính như tiểu hài tử, đã thay đổi y phục thành bộ váy màu da trời xanh biếc.
Kết hợp với trang sức hoa linh lan đung đưa, toàn thân hiện lên vẻ xinh đẹp thanh tú.
Sau khi thay y phục xong, nàng ấy nhịn không được mà đi tới đi lui trước mặt Cố Thẩm Diệp vài vòng, hỏi: "Ca ca xinh đẹp, huynh nhìn xem có đẹp không?"
Người chủ cửa tiệm y phục nghe được danh xưng này liền muốn bật cười nhưng chỉ biết cố gắng nhịn lại.
Nhưng Cố Thẩm Diệp dường như đã miễn nhiễm với danh hiệu này.
Tuy nhiên, hắn ta vẫn trả lời tương đối có lệ.
'Đẹp”
Tuy nhiên, công chúa Hoa Duyệt không quan tâm đến hành vi lấy lệ của Cố Thẩm Diệp, trước sau vấn vui tươi hớn hở.
Hai người đi dạo quanh thành Kính Hồ gân hai canh giờ, cũng không biết đã mua bao nhiêu thứ gửi về phủ Nhiếp chính vương.
Cố Thẩm Diệp đưa công chúa Hoa Duyệt đi nếm thử rất nhiêu món ăn vặt ở thành Kính Hồ, nàng ấy ăn một cách vô cùng thích thú.
Thấy trời đã chuyển tối và có dấu hiệu sắp mưa, Cố Thẩm Diệp nói: "Đi thôi, hôm nay chúng †a tạm thời đi về trước."
"Nếu ngươi vẫn còn chưa mua sắm đủ, ngày mai ta sẽ cho người đưa ngươi đi dạo."
Hoa Duyệt vui vẻ đồng ý: "Được, được!"
Hai người một đường đi đến Nhiếp chính vương phủ, trên đường đi ngang qua tiệm điểm tâm, Cố Thẩm Diệp cầm lên một chiếc bánh bông tuyết màu xanh lam.
Sau khi nhận được chiếc bánh, Hoa Duyệt nhìn chằm chằm vào nó không chớp mắt.
"Đây... Đây cũng là bánh ngọt sao? Trông rất đẹp, giống y như được một họa sư vẽ ra vậy."
"Nữ hoàng tỷ tỷ thật may mắn khi có một người ca ca như ngươi." Trong mắt công chúa Hoa Duyệt tràn ngập sự ghen ti.
Cố Thẩm Diệp không có trả lời Hoa Duyệt, mà là hỏi: "Đi bộ trở về, hay là đi xe ngựa?"
Bởi vì lúc ban ngày Cố Thẩm Diệp đi ra tìm Cố An Nhiên, hắn ta cưỡi ngựa tới, không có mang xe ngựa, cho nên mới hỏi vấn đề này.
Hoa Duyệt rời mắt khỏi chiếc bánh, ngước nhìn bầu trời: "Chúng ta đi bộ về thôi, ta còn muốn ngắm nhìn phong cảnh của thành Kính Hồ nhiều hơn."
"Lát nữa trời mưa rồi, ngươi cùng đừng buồn bã.' Cố Thẩm Diệp nhắc nhở cô công chúa nhỏ lúc nào cũng luôn vui vẻ này.
Không ngờ nàng ấy lại thờ ơ xua tay nói: "Ta đã sớm trải qua mưa gió ở Nam Nguyệt quốc rồi, so với Vô Ngân quốc của chúng ta thì ôn hòa hơn rất nhiều, ngược lại ta rất thích!"
Nhìn thấy nàng ấy kiên trì như vậy, Cố Thẩm Diệp cũng không khuyên nàng ấy nữa, mà cùng công chúa Hoa Duyệt một trước một sau trở về phủ.