Chuong 918: Cang Ninh Thanh (2)
Chuong 918: Cang Ninh Thanh (2)Chuong 918: Cang Ninh Thanh (2)
Quản đốc liếc nhìn người nọ, khó có khi kiên nhân nói : "Tên tiểu tử ngươi cũng biết nhiều chuyện đó..."
Lời này vừa nói ra, cả lều ăn đều rơi vào trạng thái hoảng loạn.
"Nhiều tiền như vậy? Đây chẳng phải là người nhà của những người đó nửa đời sau không phải lo cơm áo à?”
"Không không, bọn họ còn có thể sống tốt hơn nữa, bồi thường nhiều như vậy, xem ra có chết cũng đáng."
"Hahaha, may mắn thay, tuy công việc này có chút mệt mỏi nhưng ta chưa từng muốn rời đi, chỉ biết nghiến răng chịu đựng."
Khuôn mặt của hơn hai mươi người quyết định rời đi giờ càng trở nên u ám hơn.
Quản đốc nhìn khuôn mặt đen như đáy nồi của bọn họ mà thấy thoải mái.
Bình thường những người này là người khó quản giáo nhất, hôm nay có cơ hội khiến bọn họ ghê tởm, hắn sẽ không bỏ qua.
Cho nên hắn liền đem toàn bộ tin tức mình biết nói ra.
"Thật ra bây giờ tuy công việc của chúng ta hơi mệt mỏi một chút, nhưng không còn nguy hiểm nhiều nữa."
Những người dân phu đều nhìn quản đốc và hỏi: "Đoạn đó người chết nhiều như vậy, bây giờ tạm gác lại, sau này lại đào nữa à.”
Quản đốc xua tay nói: "Nữ Hoàng bệ hạ sáng suốt không đào đoạn đó nữa. Nghe nói sẽ cho nổ núi, biến thành đường thủy."
"Nếu đúng như vậy thật thì tốt quá." Dân phu reo hò.
Sau khi dùng bữa xong, những người dân phu này cảm thấy đặc biệt tràn đầy năng lượng, sau khi nghe được nhiều tin vui như vậy, họ cũng không cần quản đốc thúc giục đã cầm những gì có trong tay đi làm.
Hơn hai chục người nói muốn rời đi đứng thành một hàng trước mặt quản đốc cầu xin thương xót.
"Ngài coi, vừa rồi là do chúng tôi bốc đồng, nếu không ngài cho chúng tôi một cơ hội nữa được không."
"Chúng tôi cam đoan sau này sẽ chăm chỉ làm được."
Quản đốc tỏ ra không thể thương lượng, xua tay nói: "Không thể được, con người tôi trước giờ các ngươi biết rõ, từ trước tới nay luôn nói lời giữ lời, đi các ngươi cùng tôi đi lãnh tiền công!"
"Lão đại, ngài giúp chúng tôi lần này đi." Có người vẻ mặt cay đắng cầu xin. Nhưng quản đốc lại không hề thương xót, trực tiếp lắc đầu: "Việc này sẽ làm như các ngươi nói, cầu xin ta cũng vô ích."
Dem những người luôn làm rối loạn lòng người, con sâu làm rầu nồi canh này loại bỏ, những dân phu còn lại cũng dễ quản hơn.
Khi thấy mềm yếu không được, bọn họ bắt đầu cứng rắn.
"Bây giờ tiến độ xây dựng càng lúc càng nhanh, đột nhiên thiếu đi mười người, ngươi muốn làm những người khác mệt chết à?"
Quản đốc cười khẩy nói: "Các ngươi cho rằng ngày thường ta không nhìn thấy các ngươi giở thủ đoạn lười biếng à? Các ngươi thì có thể làm bao nhiêu việc chứ?"
"Hơn nữa bây giờ làm việc cho triêu đình có rất nhiều tiên, có hàng ngàn người háo hức đến làm việc, căn bản không thiếu người."
"Đừng có ở đây dây dưa nữa, nếu các ngươi không đi, ta sẽ kêu quan binh canh gác tới xử lý."
Những người đó nghe quản đốc nói nghiêm túc, cũng không dám tiếp tục gây sự nữa, ủ rũ thu tiền công, thu dọn hành lý rồi rời đi.
Khi ra về, họ cảm thấy xót xa khi nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của những người đang làm việc.
Đầu tháng mười hai, con đường thủy giữa Tây Chiêu và Nam Nguyệt hoàn toàn nối liền. Cảng Ninh Thành xây dựng thành công.
Đầu tháng mười hai, khi Cố An Nhiên đang sưởi ấm trong tẩm điện thì nhận được tin Du Nương sinh con.
Trương Ngưng cầm trà trong tay, đưa cho Cố An Nhiên, cười nói: "Be hạ, Dũng Vũ tướng quân vừa sai người đến báo, nói là tướng quân phu nhân sinh ra một song bào thai, mẫu tử đều bình an, người có thể yên tâm!"
Cố An Nhiên đang chán nản lập tức hưng phấn nói: "Đây là chuyện tốt, mau... mau đem những thứ ta chuẩn bị từ sáng sớm đưa tới phủ tướng quân.”
Trương Ngưng mỉm cười trả lời: "Be hạ đừng lo lắng, sau khi biết tin, Thu Anh đã đích thân đưa những thứ đó qua."