Chương 926: Một Đời Một Kiếp Một Đôi Người (2)
Chương 926: Một Đời Một Kiếp Một Đôi Người (2)Chương 926: Một Đời Một Kiếp Một Đôi Người (2)
Lại nói tiếp, vị ngự sử này mới được đề bạt vào, từ trước đến nay hắn ta đều lấy Trương ngự sử làm tấm gương cho mình.
"Nói." Cố An Nhiên thu liễm lại nụ cười trên mặt, nhẹ giọng mở miệng.
Người nọ hơi hơi cúi đầu, cao giọng đề nghị: "Vì Nam Nguyệt quốc mãi mãi trường tồn, cúi xin bệ hạ nạp thêm nam phi!"
Sau đó, hắn ta dường như lại tận tâm suy nghĩ cho Dạ Tu Mặc một phen: "Hiện giờ, hoàng tử và công chúa của chính phi đã ra đời, cho dù có nạp thêm nam phi cũng sẽ không ảnh hưởng đến triều cương ổn định của Nam Nguyệt."
Lời này của hắn ta vừa dứt, toàn bộ phòng tiệc tràn ngập tiếng hít khí lạnh.
Người này sao lại còn không có mắt hơn cả Trương ngự sử thế chứ? Ngày vui như hôm nay lại đi đề cập đến loại chuyện này sao?
Ngay đến cả bản thân Trương ngự sử lúc nhìn hắn ta cũng là một bộ hận rèn sắt không thành thép.
Loại chuyện như thế này trước đây ông ta cũng sẽ không làm.
Quả nhiên sau khi nghe được lời này của vị ngự sử kia, sắc mặt Dạ Tu Mặc am trâm như trước, nhịn không được hơi nắm tay.
Cố Thẩm Diệp đã sớm có chuẩn bị, nếu Dạ Tu Mặc không khống chế được cảm xúc của hắn muốn giết chết tên ngự sử này, hắn ta nhất định phải tiến lên ngăn cản.
Cố An Nhiên thoáng trầm mặc một lát, rồi sau đó quét mắt liếc nhìn chư vị đại thần một cái.
"Nếu như chư vị đã nhiều lần nhắc tới chuyện nạp nam phi này, hôm nay tại đây ta sẽ đơn giản nói rõ cho mọi người."
Ánh mắt của tất cả các đại thần đều tập trung vào người Cố An Nhiên, Dạ Tu Mặc cũng hơi hơi nghiêng đầu.
Cố An Nhiên hãng giọng, nói: "Trước đây ta không nạp nam phi, bây giờ cũng thế, sau này càng như thế."
"Một đời một kiếp một đôi người, lời này tuy rằng không phù hợp với bậc quân chủ của một nước, nhưng đây quả thực là tâm nguyện của ta."
"Đời này của ta, chỉ có một người bạn đời là Nhiếp Chính vương mà thôi."
"Thế cho nên, ta hu vọng từ nay về sau chư vị không cần nhắc đến chuyện nạp nam phi này ở trước mặt ta hay là Nhiếp Chính vương nữa."
Lời nói khí phách ấy của Cố An Nhiên vừa hạ xuống, nắm đấm siết chặt của Dạ Tu Mặc dần dần thả lỏng. Ở trong lòng lẩm bẩm nói: "Một đời một kiếp một đôi người..."
Các hạ thần ở dưới triều đều thì thâm to nhỏ, nhưng cũng không dám phản bác.
Tiếp xúc trong khoảng thời gian một năm, bọn họ xem như hiểu rõ tính tình của Cố An Nhiên.
Nếu như đề cập đến chuyện của triều đình và bách tính dân sinh, cho dù bọn họ có tranh luận thế nào bệ hạ cũng sẽ không tức giận.
Tất cả là vì cuối cùng có được kết quả tốt nhất.
Nhưng nếu là việc tư của bệ hạ, bọn họ có thể kiến nghị, nhưng trên cơ bản nàng sẽ không nghe.
Những việc mà nàng đã quyết định, về cơ bản đã định sẵn rồi, cho dù bọn họ có phản kháng thế nào cũng đều vô ích.
Thế nên sau khi yến hội ồn ào huyên náo một trận, tất cả đại thân đều đồng thanh nói: "Vâng, thưa bệ hạ, chúng thần đã rõ."
Chỉ lưu lại vị ngự sử kiến nghị Cố An Nhiên nạp thêm nam phi kia, hắn ta thần sắc xấu hổ, không biết phải làm sao.
Đám người này trước đây đâu có nói như vậy đâu, bọn họ thảo luận việc nạp nam [hi cho bệ hạ ở sau lưng không biết bao nhiêu lần.
Tại sao hôm nay đến yến tiệc toàn bộ mọi người lại thay đổi chủ đề chứ? Cố An Nhiên thấy chư vi đại thần không có phản đối, liền đơn giản tiến thêm một bước nói: "Trước đây Tuyên quốc là một phu một thê đa thiếp."
"Kể từ khi Nam Nguyệt quốc thành lập đến nay, cũng kế tục lại chế độ này của Tuyên quốc."
"Có điều ta lại cảm thấy chế độ này không tốt, người ở hậu trạch quá nhiều, trong nhà khó tránh khỏi không yên ổn."
"Xử lý việc gia đình quá nhiều thì thời gian để suy nghĩ xử lý việc triều chính sẽ ít đi, điều này sẽ gây bất lợi cho Nam Nguyệt ta."