Chuong 938: Thanh Ly Thanh Thinh Nhac (1)
Chuong 938: Thanh Ly Thanh Thinh Nhac (1)Chuong 938: Thanh Ly Thanh Thinh Nhac (1)
"Be hạ, mạt tướng có tội! Xin bệ hạ trị tội!" Bọn họ dập đầu nói.
Những binh lính sau lưng bọn họ mắt thấy cấp trên của chúng đều đã quỳ xuống, cũng lần lượt ném vũ khí xuống bên chân mà quỳ xuống.
Suy cho cùng, có thể sống thì không một ai muốn chất.
Ban đầu lúc tên tổng quản kia nhìn thấy đầu của thành chủ Thịnh Nhạc thành thì có chút đờ đẫn, không kịp phản ứng.
Lúc này hắn ta mới phản ứng lại, hai chân hắn ta lập tức mềm nhữũn, quỳ rạp trên đất.
Có điều hắn cũng không dám phát ra âm thanh, khiến cho Cố An Nhiên chú ú.
Chỉ tiếc là Cố An Nhiên đã sớm chú ý đến hắn rồi.
Nàng xoay người lại, chậm rãi bước đến trước mặt tổng quản, từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống hắn ta.
"Mới vừa rồi, là ngươi đi mật báo cho binh lính tới đây, có phải không?" Giọng điệu của nàng lạnh lùng khác thường.
Lúc này tổng quản đã nhận thức được khả năng giết người của Cố An Nhiên, cả người run lên cam cập.
"Hồi... Hồi bẩm bệ hạ, là... là nô tài đi mật báo. Thế nhưng đó là ý của thành chủ, nô tài cũng không dám trái lời, nếu không hắn ta nhất định sẽ đánh chết nô tài."
"Vậy sao? Ta thấy ngươi đã giúp đỡ thành chủ của các ngươi làm không ít chuyện xấu nhỉ?" Nàng lạnh nhạt hỏi.
Tên tổng quản kia còn chưa kịp trả lời, mấy vị tướng lĩnh đang quỳ gối đã nói: "Khởi bẩm bệ hạ, vì để khống chế các binh tướng, thành chủ Thịnh Nhạc thành đã cố ý canh chừng toàn bộ gia quyến của chúng thần, lấy đó để uy hiếp."
"Mà người canh chừng gia quyến của chúng thần chính là do tổng quản của phủ thành chủ phụ trách."
Nữ tử suýt chút nữa bị thành chủ Thịnh Nhạc thành làm nhục được Tuân Thu Anh cứu về kia cũng quỳ dưới chân Cố An Nhiên.
"Bệ hạ, cũng chính là tên tổng quản của phủ thành chủ này, nửa đêm nửa hôm cường đoạt ta từ trong nhà đến đây, còn sai người đánh trượng phu ta bị thương."
“Cui xin bệ hạ minh giám.”
Cố An Nhiên dùng ánh mắt lạnh như băng liếc nhìn tên tổng quản kia, còn chưa kịp lên tiếng, cả người tổng quản đã rung cầm cập, tiểu cả ra quần... "Vậy thì phải thanh lý sạch sẽ, trả lại sự yên bình cho Thịnh Nhạc thành, như vậy với xứng với cái tên này.
Cố An Nhiên vừa dứt lời, Dạ Tu Mặc đã phát động dị năng, lấy đi mạng sống của tên tổng quản bằng tốc độ nhanh đến mức người khác không thể nhìn rõ. Đợi đến lúc mọi người có thể nhìn rõ ràng thì đầu của tên tổng quản kia đã giống với chủ tử của hắn ta, rơi xuống trên mặt đất.
Động thái này của Dạ Tu Mặc không phải để thể hiện kỹ năng mà là để đe dọa mấy người binh sĩ vẫn còn mang mưu tính khác trong lòng.
Quả nhiên sau khi thấy Dạ Tu Mặc ra tay, mấy tên binh sĩ có mưu tính trong lòng đều an phận hơn nhiều.
Tuân Thu Anh đi tới, hai tay ôm kiếm hành lễ với Cố An Nhiên: "Bệ hạ, những tên tùy tùng và bà tu giúp chủ làm chuyện ác ở trong phủ thành chủ này chúng ta nên xử lý như thế nào đây?"
Tuân Thu Anh vừa dứt lời, tùy tùng và bà tử trong phủ thành chủ đều quỳ rạp xuống đất, dồn dập dập đầu nhận tội.
"Bệ ha... tha mạng, chúng thần đều bị ép, đều là bất đắc dĩ."
Cố An Nhiên không thèm nhìn đám người này lấy một cái, nói thẳng: "Nhốt tất cả bọn họ lại, nếu sau này Nam Nguyệt không đủ nhân lực xây dựng cầu đường thì hãy để bọn họ đi làm."
Cố An Nhiên chỉ vào một bị tướng lĩnh trong số đó nói: “Chuyện này giao cho ngươi."
"Mang người của ngươi đi xử lý những chuyện này cho thật gọn gàng, đừng làm ta thất vọng một lần nữa."
Vị tướng lĩnh kia gật đầu như giã tỏi nói: "Vâng, bê hạ, mạt tướng nhất định sẽ làm thật tốt."
Nói xong hắn liền đứng dậy, dẫn theo binh lính trong tay mình đi xử lý công việc mà Cố An Nhiên vừa giao phó.
Những người khác nhìn Cố An Nhiên, ai cũng hi vọng nàng sẽ giao việc cho bọn họ.
Như vậy ít nhất có thể chứng minh tính mạng của bọn họ tạm thời không gặp nguy hiểm.