Chương 948: Chương Nhượng Bộ (1)
Chương 948: Chương Nhượng Bộ (1)Chương 948: Chương Nhượng Bộ (1)
Quốc vương Vô Ngân quốc cũng rất khẩn trương, hắn sợ đắc tội với Nam Nguyệt.
Nhưng Cố An Nhiên lại ngồi trên ghế, không nhúc nhích.
Triều thân bên dưới đều cho rằng Nữ hoàng sợ hãi đến mức choáng váng và đang tính đến các loại hậu quả của việc đắc tội với Nam Nguyệt.
Tuân Thu Anh đứng dậy muốn bảo vệ chủ nhân của mình, nhưng bị ánh mắt của Cố An Nhiên ngăn lại.
Khi lưỡi dao bay tới trước mặt Cố An Nhiên, nàng lười biếng giơ tay lên, dễ dàng bắt lấy thanh kiếm đang bay tới...
Đảo chủ thấy mình đã thất bại, trong lòng buồn bực, nhưng ngoài miệng lại nói: "Bệ hạ, thực xin lỗi, ta vừa rồi mất lực, lỡ trượt tay."
"Thanh kiếm này vốn là vật gia truyền. Thỉnh Nữ hoàng bệ hạ trả lại cho ta."
Cố An Nhiên nghe vậy, thoáng dùng sức, nhẹ nhàng bẻ con dao thành hai mảnh.
"Đảo chủ, thật xin lỗi, thanh kiếm này nhà ngươi truyền lại, hình như không rắn chắc cho lắm, Trẫm vừa dùng lực một chút, liền gãy mất rồi!"
Ngay cả đảo chủ cũng vất vả lắm mới tìm lại được giọng nói của mình, sau khi Cố An Nhiên be gay kiếm, môi hắn mím đến trắng bệch vì tức giận, toàn thân run rẩy.
Tuy nhiên, Cố An Nhiên không có tính toán cứ như vây bỏ đi, mà nàng dùng lực vừa đủ ném mạnh thanh kiếm còn lại hướng về phía chủ đảo.
"Trả lại ngươi." Cố An Nhiên nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Thanh kiếm tổ tiên truyền lại của chủ đảo đâm mạnh vào bên cạnh chân hắn ta, cắm sâu bảy tấc xuống đất.
Hắn đưa một tay ra định rút thanh kiếm gia truyền lên thì phát hiện nó đã cắm chặt sâu xuống đất và không hề nhúc nhích.
Hắn không còn lựa chọn nào khác đành phải lấy cả hai tay dùng sức mới miễn cưỡng rút được thanh kiếm ra.
Lúc này, mọi người địa vị cao thấp ở Vô Ngan đều có cái nhìn hoàn toàn khác về Nữ hoàng Nam Nguyệt, Cố An Nhiên.
Vốn dĩ bọn họ cho rằng Nữ hoàng Nam Nguyệt chỉ là một nữ nhân nhu nhược dựa vào hai vị nhiếp chính vương của Nam Nguyệt mới có thể ổn định giang sơn Nam Nguyệt, nhưng hiện tại xem ra, điều này có lẽ không phải như vậy.
Bởi vì hành động của Cố An Nhiên, nửa sau bữa tiệc liền trở nên thật yên tĩnh, không ai dám tác oai tác quái nữa. Sau dạ yến, Cố An Nhiên đến nơi ở được người quốc vương Vô Ngân quốc đặc biệt sắp xếp cho nàng.
Nàng ngồi trước bàn trang điểm, cử động cái cổ cứng ngắc của mình: "Thu Anh, nhanh đến tháo vương miện ra khỏi đầu ta."
"Vâng, thưa bệ hạ."
Tuân Thu Anh đặt thanh kiếm trong tay sang một bên, đi đến phía sau Cố An Nhiên và gỡ chiếc vương miện phượng hoàng ra khỏi đầu nàng.
Vừa cởi vương miện, nàng vừa hỏi: "Be hạ, hôm nay có phải là ngài cố ý chỉnh chủ đảo không ạ?”
Bàn tay đang rút chiếc trâm cài đầu của Cố An Nhiên hơi khựng lại, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi nghĩ nếu hôm nay ta không áp chế hắn thì kết quả sẽ có gì thay đổi sao? Hắn ta sẽ không cư xử lỗ mãng trái quy tắc nữa sao?"
"Sẽ không." Tuân Thu Anh lắc đầu dứt khoát.
Bờ môi đỏ mọng của Cố An Nhiên khẽ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt: "Nếu kết quả cuối cùng vẫn như cũ, vậy quá trình tự nhiên sẽ là thích làm như thế nào cũng được đúng không?"
Tuân Thu Anh im lặng một lúc, như thể đang nghiền ngẫm lại lời của Cố An Nhiên.
Một lúc lâu sau, Cố An Nhiên lại hỏi: " Thu Anh, lá thư ta giao cho ngươi gửi đi, ngươi có thể đảm bảo sẽ không có sai sót xảy ra không?" " Xin Be hạ yên tâm." Tuân Thu Anh trông có vẻ kiên quyết.
"Được rồi, vậy thì không còn gì phải lo lắng nữa, dành chút thời gian ở Vô Ngân quốc này du ngoạn thôi."
Nàng ấy vừa nói vừa đem mái tóc đen dài tán loạn của mình xõa xuống và thay sang một bộ y phục nhẹ nhàng.
Nàng lười biếng dựa vào ghế, thở dài: "Mặc như thế này vẫn là thoải mái nhất..."
Lời nàng còn chưa dứt, công chúa Hoa Duyệt còn chưa kịp đi tới nơi đã cất tiếng nói: "Nữ hoàng tỷ tỷ, ta tới tìm tỷ!"