Chương 95: Bế Tắc Của Ai? (1)
Chương 95: Bế Tắc Của Ai? (1)Chương 95: Bế Tắc Của Ai? (1)
Dùng sức lực của hắn ta thì cầm hai cái rìu này không có vấn đề gì, nhưng nếu liên tục vung cái rìu này để đánh nhau thì e là rất tốn sức.
Giờ phút này, quan đạo ở bên cạnh đỉnh núi có hai trăm người Khương tinh nhuệ đang cầm cung nỏ trong tay, vây quanh một nam tử mặc cẩm bào màu đen.
Thủ lĩnh người Khương nở nụ cười kiêu căng: "Chớ giấy giụa, giao đồ vật trên người ngươi ra thì có thể cho ngươi toàn thây."
Lấy một chọi hai trăm, không ai có thể toàn thân rút lui.
Đây là bế tắc của nam tử huyền y.
Ánh mắt nam tử huyền y hung ác nham hiểm, khóe môi cong lên độ cong trào phúng, giọng nói u ám: 'Vậy thì thử xeml"
Dứt lời, trong con ngươi thâm thúy của nam tử huyền y lóe lên một chút ánh sáng xanh lam vụn vỡ.
Trong phút chốc, toàn bộ đỉnh núi bị tinh thần lực cường đại lôi kéo.
Hai trăm người Khương tinh nhuệ tự nhận là nắm chắc thăng lợi tựa như bị rút hết linh hồn, giống như bù nhìn.
Ánh sáng trong mắt nam tử còn chưa tiêu tán, trong mắt lộ ra vẻ trào phung nhàn nhạt.
Trong tay người ấy cầm dao găm, thân pháp cực nhanh, qua lại như con thoi giữa những người Khương.
Một lúc sau, ánh sáng xanh lam trong mắt nam tử biến mất không thấy, tròng mắt đen lại lần nữa trở nên sâu thẳm khó lường.
Sắc mặt thủ lĩnh người Khương đầy hoảng sợ: "Ngươi... Ngươi làm gì chúng ta..."
"AI"
Lời còn chưa dứt, trên cổ của tất cả người Khương đã phun máu tươi tung tóe.
Phút chốc, hai trăm người Khương tỉnh nhuệ ngã xuống đất mà chất.
Nam tử chậm rãi lấy khăn tay ra, lau chùi ngón tay thon dài như ngọc, giọng nói khó nén vẻ trào phúng: "Người của thế giới này, đúng là yếu ớt."
Ánh mắt của người xet qua tảng đá lớn dưới chân núi, trong con ngươi lóe lên ánh sáng mà người ta không thể đoán được.
Khóe môi cong lên một nụ cười thâm sâu khó lường: "Nhưng, ngươi thì không yếu."
Nghiêng người mấy cái, bóng dáng của nam tử huyền y biến mất ở trong ngọn núi mênh mông...
Trên quan đạo.
Sau khi Cố An Nhiên nghỉ ngơi một hồi, đã khôi phục thể lực. Nhưng cũng không biết có phải bởi vì hao tổn quá nhiều hay không mà nàng lại cảm giác được xung quanh đây có sóng tinh thần lực lớn mạnh.
Chờ nàng nhắm mắt cảm nhận lại thì sóng tinh thần lực lớn mạnh kia lại biến mất không thấy.
Thôi, không cần quan tâm nhiều, có thể là bởi vì vừa rồi dị năng bị hao hết, nên cảm giác không được nhạy bén.
Lý Kim Quang nhìn thấy Cố An Nhiên nhíu mày, có chút lo lắng hỏi: "Nha đầu An Nhiên, ngươi không sao chứ?”
"Không sao đâu." Cố An Nhiên thản nhiên lắc đầu.
"Vậy tối nay chúng ta cắm trại ở đây hay là tiếp tục đi về phía trước?" Lý Kim Quang hỏi.
"Tiếp tục đi vê phía trước, nơi này mùi máu tanh quá nặng, rất dễ dàng dẫn dụ mãnh thú." Dường như Cố An Nhiên không suy nghĩ nhiêu mà đã quyết định ngay.
Những lưu dân đi theo phía sau đoàn người Lý Kim Quang nghe thấy sẽ có mãnh thú, trên mặt toàn là vẻ sợ hãi.
Bọn họ vốn mới trải qua biến cố, cả đám đều như chim sợ cành cong.
Có người phụ nữ ôm một đứa bé, chỉ vào một con ngựa bị tảng đá đập vỡ đầu rồi hỏi Cố An Nhiên: "Con ngựa này cô có lấy không?" "Không, ngươi giữ lại ăn đi." Cố An Nhiên nhàn nhạt nói.
Nàng vừa lên tiếng, người phụ nữ đã lấy con dao phay luôn mang theo bên mình ra, chọn chỗ có nhiều thịt, cắt ra mấy miếng thịt lớn.
Nhưng nàng ta không dám ăn một mình, như vậy quá nguy hiểm.
Sau khi lấy thịt xong, nàng ta nhìn về phía những lưu dân khác: "Thịt còn lại chia cho các người đấy."
Nhưng không có ai dám di chuyển, đều nhìn Cố An Nhiên không chớp mắt.
Con ngựa này là do nàng đập chết, đó chính là của nàng.
Nếu nàng không có mở miệng cho bọn họ lấy thịt thì bọn họ tuyệt đối không dám động vào.
Cố An Nhiên chỉ vào người phụ nữ kia nói: "Nếu thịt ngựa này ta đã cho nàng ấy thì là đồ của nàng ấy, nàng ấy đã đồng ý cho các ngươi thì đó là tự do của nàng ấy, không liên quan đến ta."