Chuong 952: Bieu Hien Cua Than Phong (1)
Chuong 952: Bieu Hien Cua Than Phong (1)Chuong 952: Bieu Hien Cua Than Phong (1)
Người hầu không đồng ý với ý kiến của Cố An Nhiên: "Bệ hạ, đối phương có thiên quân vạn mã, sức mạnh của một người thực sự có hạn, tốt nhất đừng liều lĩnh hy sinh”
Cố An Nhiên không nghe người hầu nói, xua tay đuổi hắn đi.
Người hầu không thể lay chuyển được Cố An Nhiên, đành phải đi tìm công chúa Hoa Duyệt.
Cế An Nhiên đưa Tuân Thu Anh đến bức tường thành của đô thành Vô Ngân quốc.
Quốc vương Vô Ngân quốc nhìn thấy Cố An Nhiên di tới, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc: "Nữ hoàng, sao ngài lại tới đây?"
Cố An Nhiên không sợ cung tên trong tay người phía dưới thành, nàng đứng trên tường thành, ngạo nghễ nhìn xuống bên dưới.
"Ta ở đây, có lẽ có thể giúp được quốc vương một tay." Nàng nhẹ nhàng bâng quơ nói.
"Nhưng mà, sức của một mình Nữ Hoàng Bệ Hạ không chống lại nổi binh sĩ của thành trì này, người mau đi đi." Vô Ngân Quốc Chủ có chút gấp gáp.
Bây giờ ông ta đã hạ quyết tâm phải chết rồi, nhưng ông cũng không muốn Cố An Nhiên cũng phải chôn chân ở chốn này, bởi vì ông còn muốn nàng che chở cho công chúa Hoa Duyệt nữa.
"Thêm chúng nó nữa" Cố An Nhiên hơi nghiêng người, nhìn về phía bậc đá sau lưng.
Sau đó, Ngân Dạ cùng Thần Phong chậm rãi bước lên bậc đá từ trên tường thành.
Binh sĩ Vô Ngân Quốc nhìn thấy hai con cự thú này, đều hít vào một ngụm khí lạnh, không dám cử động khinh xuất.
Bọn họ tự động lùi ra hai bên, nhường cho Ngân Dạ và Thần Phong một con đường.
Ngân Dạ cùng Thần Phong vô cùng bá khí bước về phía Cố An Nhiên, quỳ xuống bên chân nàng, thần phục...
Quốc Chủ Vô Ngân Quốc trước nay chưa từng thấy qua dã thú lớn như vậy, bất giác lùi vê sau vài bước.
"Đây ... là do Nữ Hoàng nuôi sao?" Ông ta hỏi.
"Toạ kị của ta." Nàng thản nhiên đáp lại một tiếng.
"Nữ Hoàng dự định sẽ làm thế nào?" Quốc Chủ Vô Ngân Quốc sau khi nhìn thấy hai con dã thú bỗng nhiên có thêm nhiều niềm tin hơn chút.
Bởi vì, đây tuyệt đối không phải thứ người bình thường có thể nuôi dưỡng được.
"Người Khương sinh sống nhiêu năm trên thảo nguyên lớn hoặc trên cao nguyên, việc ngồi thuyền đối với bọn họ mà nói cũng không phải chuyện dễ dàng gì."
Quốc Chủ Vô Ngân Quốc đồng tình, sau đó nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Chỉ đáng tiếc là hôm nay trời không giúp ta, chẳng có chút gió nào hết."
Ánh mắt Cố An Nhiên lướt qua trên người Thần Phong: "Chuyện gió, Quốc Chủ không cần lo lắng"
"Đợi khi nào gió nổi lên, có thể kết hợp với hoả công, Quốc Chỉ chỉ cần đi chuẩn bị tốt cái này là được rồi." Cố An Nhiên nhàn nhạt nói.
Quốc Chủ Vô Ngân Quốc xua xua tay nói: "Chuyện đó sớm đã chuẩn bị xong rồi, Nữ Hoàng yên tâm đi."
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Đảo Chủ Liên Đảo ở trên thuyền, cao giọng hét lên: "Quốc Chủ, ngươi nhân lúc còn sớm mau đưa tay chịu trói, ta liền đáp ứng tha cho ngươi một mạng, cũng sẽ tha cho công chúa Hoa Duyệt một mạng."
"Nếu như cứ dựa vào địa thế hiểm trở mà phản kháng, vậy thì đừng trách ta ra tay độc ác."
Vô Ngân Quốc Chủ nhìn vê phía Đảo Chủ Liên Đảo, nặng nề hu một tiếng: " Cứ nằm mơ đại mộng xuân thu của ngươi đi, cái đồ tiểu nhân vô liêm sỉ"
Tướng lĩnh mà người Khương bên kia phái qua trợ giúp Đảo Chủ Liên Đảo nhìn thấy Cố An Nhiên đứng trên tường thành tức đến cắn răng nghien lợi.
" Nam Nguyệt Hoàng, mối thù ngươi giết đồng bào ta, hôm nay ta nhất định phải tính sổ với ngươi, đợi ta bắt được ngươi, ta nhất định sẽ lột da róc xương ngươi ra."
Cố An Nhiên khinh thường nhìn thủ lĩnh người Khương một cái, thanh âm vang vọng mang theo sức xuyên thấu cực kì mạnh mẽ:
"Vậy cũng phải xem xem ngươi có cái bản lĩnh đó hay không..."
Tướng lĩnh người Khương kia cũng không muốn nhiều lời, mắt đối mắt với Đảo Chủ Liên Đảo một cái rồi trực tiếp vung tay lên hô: "Động thủ!"
Ánh mắt Cố An Nhiên rơi xuống trên người Thần Phong, nói nhẹ một tiếng: "Thân Phong ... xem biểu hiện của ngươi!"