Chương 956: Muốn Bọn Chúng Chết Thế Nào? (1)
Chương 956: Muốn Bọn Chúng Chết Thế Nào? (1)Chương 956: Muốn Bọn Chúng Chết Thế Nào? (1)
Công Chúa Hoa Duyệt chuẩn bị chìm xuống biển tuyệt vọng nhắm lại hai mắt, lại phát hiện bản thân không động đậy được.
Dây thừng sau lưng nàng dường như bị thứ gì đó móc phải rồi.
"Hoa Duyệt, muội kiên trì thêm một lát nữa, ta tới ngay đây." Thanh âm Cố Thẩm Diệp từ xa xa vọng lại.
Công chúa Hoa Duyệt đã không còn chút lưu luyến cuộc sống nào, lại lần nữa day lên hy vọng.
"Mỹ nhân ca ca..." Công chúa Hoa Duyệt yếu ớt kêu lên một tiếng, nhưng trong con ngươi tuyệt vọng lại dấy lên một ánh lửa.
Cố Thẩm Diệp thôi thúc dị năng hệ gió, đẩy nhanh tốc độ của con thuyền nhỏ đến bên người công chúa Hoa Duyệt rồi ổn định dừng lại.
Hắn ôm lấy Công chúa Hoa Duyệt cả người bị ngâm xuống biển lên, đặt xuống thuyền nhỏ.
Cố Thẩm Diệp dịu dàng vuốt lưng nàng ấy, nhỏ giọng an ủi: "Được rồi, qua hết rồi, có ta ở đây..."
Vẻ sợ hãi trên mặt Công chúa Hoa Duyệt biến thành sự vui mừng, rồi lại từ vui mừng biến thành tui thân.
Nàng bĩu bĩu môi, không nhịn nổi khóc oa lên, nước mắt từ trong đôi mắt xinh đẹp thanh thuần của nàng không ngừng rơi xuống.
"Mỹ nhân ca ca, suýt chút nữa là ta không được nhìn thấy huynh nữa rồi... Công chúa Hoa Duyệt cũng không quan tâm gì được nữa, nhào vào trong lòng Cố Thẩm Diệp.
Cố Thẩm Diệp trước giờ không thích nữ nhân lại gần mình, cũng khó lòng đẩy nàng ấy ra.
Thậm chí, Cố Thẩm Diệp còn vươn hai tay mình ra, ôm lấy công chúa Hoa Duyệt, để nàng ấy tận lực phát tiết.
Lúc Công chúa Hoa Duyệt được Cố Thẩm Diệp ôm lấy, trước là hơi hơi mỉm cười, sau đó khoé miệng cong lên nở ra một nụ cười lớn.
Sự sợ hãi và tủi thân do bị người ta bắt trói, lúc này đều đã tiêu tan sạch sẽ.
Nàng giấy giụa ra khỏi ngực Cố Thẩm Diệp, lau nước mắt trên mặt mình, chỉ vào con thuyền nhỏ ở phía xa:
"Mỹ nhân ca ca, bọn họ bắt nạt ta, vứt ta xuống biển."
Vốn dĩ sắc mặt Cố Thẩm Diệp còn đang dịu dàng bỗng nhiên trở nên băng lãnh, rét lạnh phun ra mấy chữ: "Tiểu Duyệt Nhi muốn bọn chúng chết thế nào?"
Công chúa Hoa Duyệt nghe Cố Thẩm Diệp gọi như thế, chỉ cảm thấy tim mình như được lông vũ cọ nhẹ vào, thấy cả người cũng trở nên lâng lâng: "Chỉ cần bọn chúng chết là được rồi..."
Cố Thẩm Diệp xoa xoa đầu nhỏ ướt nhẹp của Công chúa Hoa Diệp, chiều chuộng nói: "Được, Tiểu Duyệt Nhi xem nhé."
Lập tức, phía xa bỗng nổi lên gió to, cuộn thành vòi rồng, còn mấy kẻ bắt cóc Công chúa Hoa Duyệt kia, thuyền nhỏ mà bọn chúng ngồi đã bị vòi rông kia cuốn vào trong.
Ở phía xa xa, các loại tiếng kêu gào vọng lại, không lâu sau đó lại hoàn toàn yên tĩnh trở lại ...
Đến cả trận cuồng phong kì lạ kia cũng biến mất không dấu vết rồi, trên mặt nước xa xa, chỉ còn lại vài mảnh gỗ vỡ nát, mặt nước biển đỏ thẫm, mấy tên gia hoả dưới đáy biển dường như cũng ngửi thấy mùi máu tươi, theo chiều gió mà tới.
Hoa Duyệt sinh sống nhiều năm ở vùng biển, đương nhiên biết tính nghiêm trọng của sự việc: "Mỹ nhân ca ca, mau đi, một lát nữa thôi cự thú dưới biển sẽ qua tới đây đó, cái thuyền nhỏ này của chúng ta, bọn chúng chỉ cần đụng nhẹ thôi cũng lật rồi."
Cố Thẩm Diệp không nhịn được lại xoa xoa đầu nhỏ của Công chúa Hoa Duyệt đáp: "Không cần lo, có ta ở đây."
Công chúa Hoa Duyệt không nói nhiều nữa, nghĩ lại tình cảnh lúc nãy, trong lòng có chút hưng phấn. "Mỹ nhân ca ca, huynh có thể điều khiển gió và nước biển, huynh là thần tiên sao?" Ánh mắt nàng mang vẻ sùng bái.
Cố Thẩm Diệp nhướng mày nói: "Không phải, ta chỉ là người bình thường mà thôi."
Hắn nhìn Công chúa Hoa Duyệt cả người ướt dầm đề, cởi áo choàng của mình xuống khoác lên người Công chúa Hoa Duyệt.
"Mặc vào, bây giờ thời tiết vẫn còn lạnh, đừng để bị cảm."
Công chúa Hoa Duyệt ngoan ngoãn gật đầu: "Ừm, đa tạ mỹ nhân ca ca."
Nàng cúi đầu, trên mặt phơn phớt hồng.
Không lâu sau, Cố Thẩm Diệp đưa Công chúa Hoa Duyệt bình an vô sự trở về thành.