Chương 965: Quét Sạch Biên Cảnh (2)
Chương 965: Quét Sạch Biên Cảnh (2)Chương 965: Quét Sạch Biên Cảnh (2)
Tay hắn không yên phận chạy loạn trên người Cố An Nhiên, không bao lâu sau, trong thư phòng liền truyên ra những thanh âm đầy xúc cảm...
Cũng may, bên ngoài một cung nhân hầu hạ cũng không có.
Một giờ sau, Cố An Nhiên mệt mỏi vô lực nửa nằm trong ngực Dạ Tu Mặc, lúc này mệt đến đầu ngón tay cũng không muốn động đậy tí nào.
Im lặng một lúc, sau khi bớt mệt, nàng mới nói: "Ta định động thủ với ba toà thành trì ở biên cảnh của người Khương."
"Lúc ta ở Vô Ngân Quốc, người Khương còn nhúng tay vào chuyện của bọn họ nữa."
"Người như vậy, không cho bọn chúng một bài học, bọn họ sẽ không chịu cam bái hạ phong đâu."
Dạ Tu Mặc ôm lấy vai Cố An Nhiên, để nàng ôm chặt hơn một chút.
An An... nàng biết mà, nàng nói gì ta cũng nghe nàng...' Nói xong, hắn lại hôn lên mặt Cố An Nhiên một cái.
Cố An Nhiên nghe Dạ Tu Mặc nói lời này, không nhịn được trợn trắng mắt.
"Ta nói gì chàng cũng nghe? Vừa nấy ta nói dừng lại, chàng có thèm nghe đâu..." Cố An Nhiên mệt mỏi cực độ bắt mẽ.
Dạ Tu Mặc hơi ngại ngùng vuốt vuốt mũi, muốn phản bác nhưng lại phát hiện không thể nào phản bác nổi.
Thế là, hắn chỉ có thể chuyển chủ đề hỏi: "An An, vậy nàng định làm thế nào?"
" Thuốc nổ với kinh khí cầu, chúng ta còn bao nhiêu?" Nàng dường như đã sớm có chủ ý rồi.
Dạ Tu Mặc khôi phục vẻ mặt bình thường nói: " Những thứ đó vẫn luôn được sản xuất ở thành Mặc An, trước mắt rất đầy đủ."
Cố An Nhiên gật gật đầu nói: " Vậy thì tốt, chỉ là bách tính dẫu sao cũng vô can, lúc cho nổ thì ném xuống quân doanh của người Khương, cố gắng trách xa người dân, như vậy khả năng thực hiện được có cao không?”
Dạ Tu Mặc trầm tư một lát nói: " Khinh khí cầu có thể bay đủ cao, có lẽ là không vấn đề gì."
Cố An Nhiên ngo nguậy ngồi dậy từ trong lông ngực mềm mại: "Vậy ta đi tìm Ân Tuần, thương lượng một chút chuyện chiến sự với người Khương."
"Chuyện công tác tư tưởng cho những đại thần của tiên triều kia liền giao cho chàng nhé, bọn họ chắc chắn không muốn chiến tranh."
Dạ Tu Mặc nâng tay lên giúp Cố An Nhiên vén mấy sợi tóc trên trán lên: "Yên tâm đi, tiền triều cứ giao cho ta." Cố An Niên lúc này mới yên tâm rời khỏi thư phòng, đi tới phủ Đại Tướng quân tìm Ân Tuần.
Còn Dạ Tu Mặc, cũng cho người đi triệu tập toàn bộ quan viên trừ Ân Tuần ra tới thượng triều.
Trên sảnh thượng triều, văn võ bách quan ồn ào nghị luận, đều đang thảo luận rốt cuộc phát sinh chuyện gì rồi.
Mãi đến khi Dạ Tu Mặc tới sảnh thượng triều, ngồi xuống vị trí thuộc về mình xong, bọn họ mới yên tĩnh trở lại.
Trương Ngự sử tiên phong mở miệng nói: "Nhiếp Chính Vương, người triệu tập chúng thần tới là có chuyện gì?”
Dạ Tu Mặc nhìn Trương Ngự sử một cái, nhàn nhạt nói: "Bệ Hạ chuẩn bị khai chiến với người Khương, chiếm ba toà thành trì biên cảnh của người Khương, để giảm bớt xung đột, để bách tính Nam Nguyệt chúng ta ở biên cảnh không còn phải chịu sự quấy rối của bọn họ nữa."
"Trải qua thời gian dài như vậy để khôi phục nguyên khí, trận này Nam Nguyệt chúng ta có thể thắng được." Dạ Tu Mặc vô cùng tự tin.
Nhưng mà, sau khi hắn nói xong hay câu này, liền đợi vài vị triều thân đứng lên phản bác.
"Vậy thì đánh!" Trương Ngự sử lòng đây căm phẫn, vẻ mặt kích động.
Tình huống này, so với tưởng tượng của Dạ Tu Mặc có chút bất đồng. Lời Trương Ngự sử vừa nói ra, các đại thần khác cũng sôi nổi phụ hoạ theo: " Đánh! Không đánh cho đám người Khương đó triệt để sợ hãi thì không dừng tay.
Nếu không phải vì đám người Khương này, cả đời bọn họ cũng không phải nếm mùi khổ phải chạy nạn.