Chương 97: Trữ Lương Thực Mua Hạt Giống (1)
Chương 97: Trữ Lương Thực Mua Hạt Giống (1)Chương 97: Trữ Lương Thực Mua Hạt Giống (1)
Thấy đoàn người Cố An Nhiên không có động tay cướp lương thực, chưởng quầy cửa hàng lương thực cũng thoáng bình tĩnh lại.
Nhưng vẻ mặt vẫn đề phòng, một bàn tay giấu bên dưới, trong tay nắm chặt một thanh chủy thủ.
Cũng không phải hắn ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử mà do lần thiên tai hơn ba mươi năm về trước, cửa hàng lương thực của hắn ta đã bị lưu dân cướp hết.
Hơn nữa bởi vì cha hắn ta cản lưu dân cướp lương thực mà bị đánh chết.
Cố An Nhiên phất tay, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Chúng ta là tới mua chứ không cướp, giá lương thực của ngươi thế nào?”
Chưởng quầy cửa hàng lương thực nghe thấy mua lương thực thì cảm thấy an tâm hơn một chút.
Nhưng nghĩ những lưu dân này ăn mặc rách nát, nghĩ rằng trên người cũng không có nhiều tiền nên hắn ta chỉ vào lương thô nói: "Cái này mười văn tiên một cân, đây là loại lương thực rẻ nhất của cửa hàng."
"Mười văn?" Sắc mặt Lý Kim Quang không tốt lắm. Dù sao những lương thô này từ trước vẫn chỉ cần ba văn tiên một cân, hiện tại lại tăng lên gấp ba.
Đây không phải là tuyệt đường sống của rất nhiều người sao?
Vẻ mặt chưởng quầy cũng là bất đắc dĩ: "Cũng không phải ta muốn bán giá cao như vậy, thật ra năm nay mất mùa nên thiếu lương thực. Nếu không ngày trước ta còn độn chút lương thực, cửa hàng của ta đã không còn lương thực mà bán."
Vấn đề này, Cố An Nhiên không có suy nghĩ gì, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng thiếu tiền và lương thực, cho dù là mạt thế cũng như vậy.
Tuy hiện giờ tới thế giới xa lạ này, trong không gian của nàng là những đồ vật cướp được trong tiệm vàng vẫn có thể cho nàng không lo áo cơm.
"Nha đầu An Nhiên, lương thực chỗ này rất đắt hay là chúng ta đi tới nơi khác xem một chút...' Lý Kim Quang trao đổi với Cố An Nhiên.
Lý Kim Quang vẫn có thể lấy một ít tiền bạc từ trong nhà, ông ấy chỉ lo trong tình hình không tốt này người ta sẽ không tồn tại được.
"Được." Cố An Nhiên lạnh nhạt nói.
Nhưng bị lão thái thái khuyên lại: "Kim Quang à, trên đường ta đi tới đây đã để ý những cửa hàng lương thực nhỏ, rất nhiều cửa hàng đã hết lương thực, có lương thực thì phần lớn là đắt hơn nhà này, chúng ta chỉ có thể mua ở đây thôi."
Lý Kim Quang biết lão thái thái cũng không nói sai, nếu bà ấy đã nói vậy, vậy chứng tỏ đã không còn lựa chọn tốt hơn.
Ông ấy nghĩ đến những đồng tiền và bạc vụn mà Cố An Nhiên giao cho ông ấy quản lý.
Im lặng một lúc, ông ấy hạ thấp giọng rồi nói: "An Nhiên cô nương, bạc và tiền này có thể hay không...
"Nếu ta đã bỏ, các ngươi lấy được thì là của các ngươi, tự các ngươi sắp xếp đi."
Lý Kim Quang bấm bấm ngón tay đếm một lúc, sau đó nói một con số: "Muốn một ngàn năm trăm cân lương thô, chia thành mười lăm túi."
Chưởng quầy hơi ngây người: 'Lương thực này tổng cộng là mười lăm lượng bạc, các ngươi... các ngươi làm sao lại có nhiều bạc như vậy?"
Lý Kim Quang lấy tiên trong túi ra, lựa ra bảy tám khối bạc vụn hơi lớn đưa cho chưởng quầy.
"Ngươi tính một chút xem có đủ bạc không?"
Thê tử Lý Kim Quang thấy ông ấy mua nhiều lương thực như vậy, mắt trợn tròn.
"Ông điên rồi à, sao lại mua nhiều lương thực như vậy? Chúng ta đưa đi thế nào được?"
Lý Kim Quang nghiêm mặt nói: "Bà đừng ồn, đây là chia cho đoàn người mỗi người một cân lương thực." Vừa dứt lời, mặt thê tử Lý Kim Quang càng đen hơn.
Ngày thường thỉnh thoảng ông ấy cũng giúp người ngoài một chút thì không sao, dù sao mọi người đều chạy nạn nên giúp đỡ.
Nhưng một mình ông ấy bỏ tiền mua lương thực cho mọi người là thế nào?
Trong nhà còn chưa giàu có đến mức này, hơn mười lượng bạc đưa ra ngoài, gia sản sợ là đã lấy hết sạch.
Chưởng quầy biết, việc mua lương thực không chắc sẽ thành công.
Hắn ta cười ha ha nói: "Trước tiên các ngươi cứ bàn bạc kỹ đã, ta lại bảo người chất lương thực."