Chương 1004: “Mua Heo Nhìn Vòng” (1)
"Bây giờ muội cảm thấy nhỏ, nhưng cũng chỉ là làm mai, chưa chắc là chỉ nói vài lời đã thành công. Cho dù hai nhà đồng ý, thì cũng phải chuẩn bị đủ mọi cấp bậc lễ nghĩa, cũng phải một, hai năm, đến lúc đó mười sáu mười bảy tuổi thì mới lập gia đình."
Nghe nói như thế, Liễu Phán Nhi thành thân khi mười sáu mười bảy tuổi, có chút đau lòng, nghĩ nghĩ: "Tiểu Hoa tỷ, ta nghe nói con gái đợi đến 18 tuổi thì mới trưởng thành đầy đủ, xương cốt, lục phủ ngũ tạng mới hoàn toàn phát triển hết. Thể lực cũng tốt, tương lai sinh con cũng tốt. Nếu không khi còn quá nhỏ, khung xương còn chưa phát triển hết mà đã sinh con, chuyện này sẽ rất hại cho cơ thể."
Lưu thị sững sờ, bán tín bán nghi: 'Phán Nhị, thật sao?”
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đương nhiên là thật, việc này liên quan đến mấy đứa nhỏ, ta còn có thể đùa giỡn với tỷ sao? Ở nhà chúng ta, cho dù là con gái hay con trai, đều phải đợi 18 tuổi thì mới được thành thân."
"Hả?" Lưu thị sững sờ: "Mười tám thành thân cũng được, nhưng việc hôn nhân phải quyết định sớm một chút. Cũng không thể đợi đến khi đứa nhỏ 18 thì mới bắt đầu đính hôn. Con trai có thể nói chuyện lập gia đình sau, nhưng con gái thì không được. Sang năm ta còn phải nói chuyện hôn nhân của A Phương. Phán Nhi, muội tham mưu cho ta một chút, nên tìm nhà chồng cho A Phương như thế nào?”
Liễu Phán Nhi thấy Lưu thị kiên trì thì cũng không thể thuyết phục tiếp, thật ra Lưu thị nói rất đúng, có rất nhiêu người đính hôn vào lúc 13 14 tuổi, không chỉ ở nông thôn mà trong thành cũng như thế.
Qua mười lăm tuổi thì có thể thành thân.
Lưu thị nghĩ nghĩ: "Vốn ta cho rằng bây giờ lão tam làm quan, A Phương cùng A Lệ cũng rất thông minh, biết chữ, tìm tú tài cũng được, tương lai có thể thi đậu công danh, cũng không tệ. Nhưng mà vào khoảng thời gian trước, nãi nãi sát vách sinh nhật, mời gánh hát, hát một màn kịch, khiến cho ta cảm thấy rất khó chịu ở trong lòng."
Nghe được lời của Lưu thị thì Liễu Phán Nhi cùng Lý Nguyên Thanh nhìn nhau xem xét, có thể nhìn thấy vẻ khinh thường trong mắt của nhau.
Lý Nguyên Thanh cũng tò mò, thật ra Lưu thị cũng không yêu cầu quá cao.
Là câu chuyện gì mà lại khiến Lưu thị không dám tìm tú tài?
Đừng nói là tìm tú tài, cho dù tìm cử nhân thì cũng không quá đáng.
Hắn là quan tam phẩm, Liễu Phán Nhi là cáo mệnh phu nhân tam phẩm. Mặc dù Lý Phương cùng Lý Lệ không gọi Liễu Phán Nhi là nương, nhưng ở trong tộc, tất cả đều được ghi dưới danh nghĩa của Liễu Phán Nhi, tương đương với dưỡng nữ.
Lưu thị thốn thức: "Hát một người thư sinh học hành gian khổ mười năm, cũng là thê tử giúp chồng dạy con, hiếu thuận với cha mẹ chồng. Sau khi thi đậu công danh thì được công chúa coi trọng, rồi lại được ban cưới. Cùng chung chồng với công chúa, phục thị quan trạng nguyên, cuộc sống mỹ mãn, một nhà hoà thuận vui vẻ. Nhưng ta cảm thấy quá oan uổng, ức hiếp người quá đáng."
Liễu Phán Nhi nhíu mày, hiếu kỳ hỏi: "Hí kịch gì mà lại ảnh hưởng đến tỷ nhiêu như vậy?"
Còn có chuyện càng quá đáng hơn, nam kiều thê mỹ thiếp, vợ cả nghèo hèn, không được ai hỏi thăm, hoặc chết đi.
Chỉ là ở ngoài không viễn mãn giống như trong vở kịch, cũng là do người ta cố ý nói bừa.
Ngoài đời là vợ cả tự hạ mình làm thiếp, nhưng chưa đến một năm liền qua đời, quan trạng nguyên xuất gia, Tây Dương công chúa phủi mông một cái, lôi đồ cưới đi, lại tái giá.
Tây Dương công chúa vẫn còn tiền lệ ở đây.
Thậm chí Liễu Phán Nhi còn hoài nghi đây là Tây Dương quận chúa cố ý tìm người soạn lại thoại bản để tẩy trắng cho mình.
Lưu thị nói tiếp: "Vợ chính thức đã ở nhà khổ cực nhiều năm như vậy, ban ngày làm việc, buổi tối dệt vải thêu hoa, kiếm lương thực cho cả nhà ăn, còn kiếm tiền cho trượng phu mua bút mực giấy nghiên, đi thi, mệt mỏi, bị hoa mắt, dung mạo phai tàn, cuối cùng trở thành một người vợ xấu xí."