Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 1027 - Chương 1028: Thẩm Tra Ra Rất Nhiều “Tài Liệu Đen” (2)

Không Gian tồn trăm tỷ vật tư, mẹ kế đưa con trai chạy nạn Chương 1028: Thẩm Tra Ra Rất Nhiều “Tài Liệu Đen” (2)

Chương 1028: Thẩm Tra Ra Rất Nhiều “Tài Liệu Đen” (2)

Triệu Lão Lại nghe nói như thế thì đôi mắt sáng lên: "Chuyện này là thật sao?”

Lý Nguyên Thanh: "Là thật, chắc chắn 100%."

Triệu Lão Lại nghĩ nghĩ, lại nói một vài chuyện liên quan đến những vị quan khác, cũng có thể coi là nhược điểm.

Thư ký bên cạnh dùng bút lông để viết, bất tri bất giác, viết được một xấp thật dày.

Lý Nguyên Thanh cũng coi trọng chữ tín, trực tiếp đưa Triệu Lão Lại đến một phòng riêng để canh giữ, ngoại trừ có còng tay xiêng chân không được tự do thì tất cả những thứ khác đều không tệ.

Lý Nguyên Thanh dùng biện pháp giống vậy để uy hiếp dụ dỗ, thẩm vấn 14 người còn lại.

Mặc dù không có tin tức liên quan đến Thần Vương, nhưng lại có rất nhiều chuyện xăng bậy, phi pháp của người quen hoặc quan viên tại phủ Tâm Dương phủ, cùng với phủ Kim Lăng.

Lý Nguyên Thanh để người ghi chép lại hết, nói không chừng về sau còn cần dùng đến.

Mặc dù có rất nhiêu người đánh bạc ở thôn Cát Tường được đưa đến mỏ đá, nhưng phần lớn mọi người đều không đánh bạc, cho nên ngày tết đều rất ồn ào vui vẻ.

Mặc dù công việc không mệt mỏi như ở mỏ đá, nhưng cũng không dễ dàng. Chỉ là bọn họ được ăn không tệ, cũng không có người đánh bọn họ.

Một tận tới đêm khuya, trấn Cát Tường bắt đầu treo đèn.

Công việc khai thác gỗ này là do Lý Nguyên Thanh và Liễu Phán Nhi tạo ra, dùng để sắp xếp cho những huynh đệ theo đến đây. Có việc làm, có tiền. Gỗ được khai thác cũng có thể dùng để làm một số món đồ gia dụng.

Mấy người Vương Ma Tử không phục, nhưng cũng vô dụng.

Sắp đến tết nên mọi người đều treo đèn lồng đỏ, có chút vui mừng.

Những người này cũng không nhận được đãi ngộ tốt như Triệu Lão Lại, bị Lý Nguyên Thanh đưa đến chỗ khai thác gõ.

Tam quả phụ thấy thế, tức giận hỏi: "Chàng lại làm sao? Không phải những người kia đã bị bắt hết rồi sao? Chàng còn lo lắng cái gì?"

Ông cụ Chu đứng ngồi không yên từ đêm qua, nửa đêm bọn họ bị bắt, ông cụ Chu cũng không ngủ. Biết được tất cả mọi người đều bị bắt thì ông cụ Chu mới thở phào.

Nhưng mà rất nhanh, ông cụ Chu nhớ tới Triệu Lão Lại cũng biết chuyện bán công nhân phi pháp ở mỏ bạc Tây Sơn, lập tức lại đứng ngồi không yên.

Lúc này Lý Nguyên Thanh mang theo rổ trong tay, bên trong đựng chút thuốc bổ, đi vào quán rượu Chu gia.

"Chúng ta đã thành thân lâu rồi, cuộc sống trôi qua cũng không tệ, còn cưới được người vợ tốt như vậy cho nhi tử của chàng. Ta cũng tự hỏi trong lòng, ta thật lòng với Chu gia, cũng hy vọng chàng sẽ nghĩ đến ta trong mọi chuyện. Nếu có chuyện gì thì chàng đừng giấu diếm, ta đã nói rồi, có thể lập công chuộc tội."

Tam quả phụ quay lưng lại, nét mặt lộ vẻ trào phúng.

Nói dễ nghe thật, vẫn biết viện cớ. Thật sự coi rằng bà ta không biết gì sao, hẳn là ông cụ Chu đã làm ra chuyện xấu gì đó, sợ bị người khác khai ra.

Ông cụ Chu ngượng ngùng cười cười: 'Bắt được rồi, ta chỉ lo lắng bọn họ trộm rời đi thôi. Ta cảm thấy không yên lòng, không biết nói như thế nào cho phải?"

Trong lòng ông cụ Chu bực bội, nhưng lại không dám nói chuyện lớn tiếng cùng Tam quả phụ.

Đúng là người vợ kế này đã cực khổ vì Chu gia, mặc dù Lý Anh Nương không được Lý Nguyên Thanh và Liễu Phán Nhi chào đón, nhưng cũng không thể phủ nhận Lý Anh Nương là muội muội của Lý Nguyên Thanh.

"Ta hiểu được, trong lòng ta biết rõ." Ông cụ Chu đáp lời, vừa nói xong thì ông ta liền thấy Lý Nguyên Thanh mang theo rổ đến đây: "Lý tướng quân, sao ngài lại tới đây?"

Dù chỉ được coi là người của thôn Cát Tường thì cũng sẽ nhận được 3 phần tình mọn.

Bình thường mối quan hệ với muội muội ruột không tốt, nhưng vào thời điểm quan trọng thì nhất định không thể ngồi yên mặc kệ.

Tam quả phụ cũng nhanh chóng đi ra khỏi quây, cười rạng rỡ: "Nguyên Thanh, sau một năm vất vả mới trở về. Phán Nhi và bọn nhỏ đều rất tốt, thị trấn của chúng ta cũng không tệ, ôi, nếu như không có người đánh bạc thì sẽ tốt hơn."

Bình Luận (0)
Comment