Chương 1030: Cố Gắng Lấy Lòng (2)
Ông cụ Chu do dự, chắc chắn, rất có thể phải ngồi tù, có lẽ sẽ mất mạng.
Tam quả phụ không muốn quan tâm nhiều, bà ta chỉ cân nhận được ý tốt của Lý Nguyên Thanh và Liễu Phán Nhi là được rồi, còn về chuyện ông cụ Chu có thể còn sống sót được thì đó là mạng lớn, nếu không sống nổi thì đúng là đáng đời.
'Đương gia, chàng xem, Nguyên Thanh coi trọng Anh Nương và lão tam, cũng coi trọng đứa nhỏ trong bụng của Anh Nương. Có cữu cữu như vậy thì chàng còn sầu cái gì? Nói không chừng sau khi chàng cung cấp tin tức thì còn có thể giúp Nguyên Thanh lập công."
Ông cụ Chu suy nghĩ kỹ một chút, cảm thấy Tam quả phụ nói rất đúng.
Lý Nguyên Thanh thống lĩnh tất cả binh lực ở Giang Nam, tất nhiên sẽ chú ý rất nhiều đến Thần Vương của phủ Tầm Dương, cũng sẽ gặp nhau.
Lỡ như Thần Vương không quen nhìn Lý Nguyên Thanh, muốn hãm hại Lý Nguyên Thanh thì Chu gia cũng mất đi một người thân thích.
Vì con trai cùng cháu trai, ông cụ Chu cảm thấy có thể mạo hiểm.
Dù sao nếu ông ta không nói, nhưng mà Triệu Lão Lại đã bị bắt, mà ông ta còn rất tốt, chuyện này cũng sẽ truyền đến tai mấy người khác.
Đúng vào lúc này trong quán rượu có người đến, quá nhiêu người, ông cụ Chu không tiện rời đi, chỉ có thể đợi khách đi về thì mới rời đi được.
Nếu tin tức mà ông ta cung cấp hữu ích thì sẽ có thể nhận được sự che chở của Lý Nguyên Thanh.
"Còn về những chuyện trước kia chàng làm, dù sao thì chàng cũng đã có tuổi, dựa vào việc chúng ta là người thân, Nguyên Thanh cũng sẽ không truy cứu quá đáng.
Tam quả phụ thấy ông cụ Chu như vậy thì vô cùng vui mừng, gật đâu một cái: "Đương gia đã khác lúc trước, chúng ta cần phải nhìn nhận tình thế rõ ràng. Có sẵn chiếc đùi ở ngay trước mặt, chúng ta nhất định phải ôm lấy."
"Được, bây giờ ta sẽ nói cho Nguyên Thanh biết." Ông cụ Chu đáp lời, liền muốn đuổi theo.
Nghe nói như thế, ông cụ Chu cũng hạ quyết tâm, sau đó trở về phòng cầm lấy ít đồ.
Đến lúc đó, những người kia hoài nghi ông ta như cũ, rất có thể sẽ giết người diệt khẩu. Nếu đã như vậy, thật không bằng tiên hạ thủ vi cường, đi nương nhờ Lý Nguyên Thanh. "Đương nhiên là bởi vì cha phạm sai lâm thôi, thế mà đối xử tốt với người xấu, thừa dịp nương không chú ý, lại cầm một rổ đồ tốt đi cho người xấu."
Lý Nguyên Thanh muốn ôm Lý Nam, nhưng cũng bị tiểu nữ nhi Lý Nam né tránh: “Ai ôi, tiểu bảo bối A Nam nhà chúng ta bị sao vậy?"
Lý Tiểu Bảo cũng không vui vẻ, nhưng biểu hiện của cậu bé thì chững chạc hơn một chút.
Sau khi Lý Nguyên Thanh về đến nhà thì thấy con gái nhỏ Lý Nam bĩu môi, gương mặt không vui vẻ.
Miệng của Lý Nam sắp treo được bình dầu, líu lo liên tục.
Mặc dù thời điểm hắn lấy đồ, Liễu Phán Nhi không có ở nhà, nhưng lúc trước hắn đã nói chuyện với Liễu Phán Nhi.
"Mẹ con biết hết đồ ở trong nhà. Lúc trước cha đã nói với nương của con rồi, nương của con đồng ý."
Nghe nói như thế, Lý Nguyên Thanh dở khóc dở cười.
"Cho dù nương đồng ý thì con cũng không vui. Cô cô xấu như vậy, lúc trước cũng đối xử tệ với chúng ta. Con vẫn còn nhớ chuyện trên đường chạy nạn, nàng cướp đồ ăn của con, còn mắng con."
Lý Tiểu Bảo gật đầu: "Lúc đó cha không có mặt, đương nhiên không biết rõ chúng con đói đến mức nào, thế mà cha lại đối xử với người xấu tốt như vậy."
Liễu Phán Nhi gật đầu một cái: "ÐĐều là mấy đứa nhỏ ngoan, chúng ta đã ở cùng nhau lâu như vậy, cùng chung hoạn nạn, cũng có thể cùng chung phú quý."
Lưu thị nhỏ giọng nói: "Phán Nhi, muội đã dạy dỗ mấy đứa nhỏ rất tốt!"
Liễu Phán Nhi và Lưu thị nghe thấy hai đứa nhỏ lên án Lý Nguyên Thanh thì không khỏi cười trộm.
Lưu thị cũng cảm thấy hiếu kỳ, hỏi: "Mặc dù biết các ngươi có lòng tốt, nhưng cần phải đối xử với Anh Nương bên kia tốt như vậy sao?”