Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 1055 - Chương 1056: Chúng Ta Cũng Có Ưu Thế (1)

Không Gian tồn trăm tỷ vật tư, mẹ kế đưa con trai chạy nạn Chương 1056: Chúng Ta Cũng Có Ưu Thế (1)

Chương 1056: Chúng Ta Cũng Có Ưu Thế (1)

Đường Vân Sơn thấy Liễu Phán Nhi không ra bên ngoài, hơn nữa đây cũng là việc tư trong nhà cho nên không dối gạt Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh.

"Hai nhi tử nhà ta cũng đã 15, cũng nên làm mai." Đường Vân Sơn hạ giọng: "Hôm nay ta có chút mạo muội, thật ra, cũng là ta trèo cao trong lòng, nếu như không được thì cũng không biết nói sao."

Nghe nói như thế, Liễu Phán Nhi hứng thú: "Ta và Nguyên Thanh đều biết Đường đại ca và Đường đại tẩu làm người như thế nào. Có lời gì thì chúng ta cứ việc nói thẳng, nếu có thể giúp một tay thì ta và Nguyên Thanh nhất định sẽ không từ chối."

Đường Vân Sơn cười cười, cảm thấy vô cùng may mắn vì lúc trước vừa nhận được tin của Hoắc Thành Đạt thì hắn ta liên chạy đến.

Bây giờ không chỉ có chuyện tốt, hơn nữa còn có căn nhà ở rộng rãi sạch sẽ, cả nhà trông ớt, còn kiếm được tiền.

Bạc bán được ớt là hơn 1000 lượng bạc, lúc đó hắn ta cũng trợn tròn mắt.

Đời này chưa từng thấy nhiều bạc như vậy!

Đường Vân Sơn nghĩ nghĩ châm chước câu nói: "Thật ra ta nhìn trúng A Phương cô nương, muốn câu thân cho Đại Trụ nhà ta. Ta cũng biết trèo cao, nhưng trong lòng cảm thấy, không thử một chút thì cũng không cam tâm, cho nên mới tới hỏi một chút."

Liễu Phán Nhi cười cười, hỏi: "Đại Trụ thật sự không tệ, làm việc chững chạc, hơn nữa dáng dấp cũng được, đây là một người trẻ tuổi rất nghị lực. Ta cũng cảm thấy có chút hiếu kỳ, tại sao huynh lại nhìn trúng A Phương? Còn A Lệ thì sao?"

Lý Nguyên Thanh cười nhẹ, hắn biết gần đây thê tử và Tiểu Hoa tỷ vẫn luôn bàn bạc việc hôn sự của A Phương và A Lệ.

Liễu Phán Nhi mừng thầm trong lòng, đây chính là mối hôn nhân do ông trời tác hợp.

Nhưng mà như vậy thì tốt hơn, nhà nữ nhi tìm thông gia, đương nhiên cần nhà trai chủ động hơn một chút.

Tiểu Hoa tỷ nhìn trúng Đường Đại Trụ, còn chưa kịp hỏi, vậy mà Đường đại ca lại mở miệng trước.

Hai nhà người đều nhìn trúng con nhà nhau, vậy mà còn biết trao đổi.

"Nếu như mối hôn sự này có thể thành công thì tất nhiên đây là chuyện tốt nhất. Nếu như không thành thì chúng ta coi như không có chuyện này. Vì muốn cho nhi tử một mối hôn sự tốt, ta cũng không thèm đếm xỉa mặt mo mà nhắc đến trước mặt phu nhân và tướng quân.'

Nếu như bọn họ từ chối, Đường Vân Sơn sẽ bắt đầu cân nhắc đến những gia đình khác.

Đường Vân Sơn nói như vậy, Liễu Phán Nhi có thể kết luận ra Đường Vân Sơn và Đường nương tử đã quan sát trong một khoảng thời gian rất dài.

Sở dĩ mở miệng vào lúc này, có lẽ là do thấy có nhiều người đến nhà cầu hôn.

Đường Vân Sơn cười ha hả: "Không phải A Lệ cô nương không tốt, mà rõ ràng A Lệ cô nương vô cùng tôn sùng người có học thức, mặc dù hai đứa bé nhà ta cũng có đi học. Bây giờ cũng biết chữ, cũng biết số, nhưng chắc chắn là không thể đi thi được."

Liễu Phán Nhi nghĩ nghĩ, sau đó cười cười: "Ta đã biết suy nghĩ của Đường đại ca, nhưng mà bây giờ ta không thể trả lời ngay được. Mặc dù A Phương được ghi tạc dưới danh nghĩa của ta, được xem là con gái nuôi của ta, nhưng Tiểu Hoa tỷ là mẹ ruột của nàng, ta phải trở về hỏi Tiểu Hoa tỷ một chút."

Sau khi hoàn thành cách lễ nghi thì cũng đến mười bảy, mười tám tuổi.

Đợi đến hai 3 năm sau thì có thể thành thân.

Dù sao nhi tử mười lăm cũng đến tuổi làm mai.

Lúc này Đường nương tử bưng một đĩa cá vừa nấu lên, nghe thấy câu nói mà mình mong đợi thì cười cười.

"Phu nhân nói đúng, muội tử Lưu gia là mẹ ruột, vậy làm phiền phu nhân hỏi giúp chúng ta một chút. Chúng ta đều lặng lẽ, nếu thành công thì như vậy là tốt nhất. Nếu không được thì chúng ta coi như không có chuyện này. Vẫn sẽ lui đến như mọi khi, sẽ không trở nên xa lạ."

Bình Luận (0)
Comment