Chương 1073: Diễn Kịch Đến Phát Nghiện Rồi (2)
"Có như thế thì có lẽ ba năm sau mới có thể thi đậu. Nếu như ngươi cam chịu chỉ vì một câu nói của ta, vậy đời này ngươi chỉ có thể làm một cử nhân, đừng nghĩ đến chuyện tiến bộ, cũng không làm được chuyện lớn."
Cố Thất Lang cúi đầu, không dám phản bác: "Vâng, tam thúc. Ta sẽ cố gắng đọc sách, không phụ sự vun trồng của ngài và bá tổ mẫu, nhất định sẽ báo đáp ân tình của ngài.'
Cố Thiệu gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng: "Ngươi biết vậy là tốt. Hôm nay ở trước mặt Liêu phu tử làm ta mất hết mặt mũi, hy vọng sau này ngươi sẽ không càn rỡ như thế, cần phải biết kiềm chế bản thân, tiếp tục cố gắng."
"Vâng, tam thúc." Cố Thất Lang cúi đầu xuống, bộ dáng vô cùng tủi thân.
Càng ngày càng cố gắng diễn theo kịch bản hí kịch, Cố Thất Lang cũng bắt đầu bội phục mình.
"Ngươi tự giải quyết cho tốt." Cố Thiệu nói xong thì không nể mặt mũi, quay người rời đi.
Kawamoto Jiro trốn ở bên ngoài nghe lén thì cảm thấy tâm trạng rất tốt, lúc hắn ta nhìn thấy sự phẫn nộ trong mắt của Cố Tấn thì lập tức yên tâm.
Thảo nào Cố Tấn oán hận Cố Thiệu, bất mãn với Cố Thiệu, thật sự là bởi vì Cố Thiệu nghiêm túc, quá nghiêm khắc với Cố Thất Lang, không hề tôn trọng Cố Tấn chút nào.
Đường nương tử cười cười, gương mặt tròn vo cũng mang nụ cười.
Bọn họ có thể lợi dụng Cố Tấn cho nên không thể bỏ qua.
Đường nương tử nhận được ám chỉ của Liễu Phán Nhi thì mua sáu cân sáu lượng thịt heo, đi tới nhà trưởng thôn.
Cùng lúc đó, huyện Thôi Dương bên này cũng đều bắt đầu tiến hành.
Kawamoto .Jiro nhớ tất cả từng chữ của tất cả mọi chuyện hôm nay, viết tất cả lại rồi báo cáo lên.
Chu Thúy Hoa thấy Đường nương tử mang theo thịt heo thì có chút bất ngờ: "Ái chà chà, vợ Vân Sơn, sao hôm nay lại đến đây tặng thịt chứ?”
Từ cuộc đối thoại hôm nay, cùng với sắc mặt của Cố Tấn thì hắn ta càng chắc chắn Cố Tấn và trưởng bối Cố Thiệu có ngăn cách và mâu thuẫn!
Chu Thúy Hoa sững sờ, chợt hiểu ra, chợt giơ ngón tay cái với Đường nương tử. Chu Thúy Hoa nghe nói như thế thì trong lòng suy nghĩ một chút, nở nụ cười, hạ giọng hỏi: "Nhất định là vừa ý cô nương nhà nào muốn để ta đi mai mối cho đúng không.”
"Thảo nào ai cũng nói ngài là người thông minh của thôn chúng ta, không hề sai." Đường nương tử cười cười: "Đại Trụ nhà ta cũng không còn nhỏ, ta nhìn trúng A Phương, cô nương kia chịu khó tài giỏi, hơn nữa còn tốt bụng. Thím thay ta đi một chuyến. Cho dù có được hay không thì ta cũng sẽ hậu tạ."
"Đương nhiên là muốn nhờ ngài giúp một tay! Ngài là người biết ăn nói trong thôn chúng ta, hơn nữa còn có thể khiến mọi người thấy phục. Trong chuyện này, nếu không giúp thì ngươi cũng phải giúp, nếu không thì ta sẽ không đi."
Trong mấy chuyện thể diện này, Chu Thúy Hoa không nhường ai làm việc nhân đức: "Được rồi, đợi chút nữa ta sẽ đi một chuyến. Nếu có tin thì ta sẽ quay trại nuôi heo bên kia tìm ngươi.
"Cô nương tốt trăm nhà cầu, thím đi một chuyến thay ta, ngài cũng biết Đại Trụ nhà ta là người như thế nào, nhất định phải nói tốt vài câu cho chúng ta." Đường nương tử khen tặng, nâng tay Chu Thúy Hoa.
Thật ra Chu Thúy Hoa cũng hiểu rõ, đây là hai nhà đã dò xét lẫn nhau từ trước, đều có ý muốn kết thân cho nên Đường nương tử mới gióng trống khua chiêng tới mời nàng ấy làm mai.
"Ngươi đấy, thảo nào nhiều người đến nhà làm mai cho ngươi như vậy mà ngươi không thích. Hóa ra là vừa ý A Phương ! Không thể không nói, ánh mắt của ngươi rất tốt!"
Đường nương tử nắm chặt tay của Chu Thúy Hoa, cảm ơn liên tục: "Thím, cám ơn ngài. Cho dù có được hay không thì ta cũng sẽ cảm kích, mời ngài ăn cơm."
"Được, vậy ta chờ." Đường nương tử cười nói, nói chuyện trong chốc lát, sau đó mới rời đi.
Bây giờ Đường nương tử vẫn đang nuôi lợn như cũ, sau đó còn thuê vài mẫu đất trong nhà Liễu Phán Nhi.