Chương 1080: Cố Huynh, Ngươi Muốn Nhanh Chóng Kiếm Nhiều Tiên Sao? (2)
"Không được, tuyệt đối không được. Ta không có tiền vốn, sao có thể làm ăn được?”
"Ngươi chia hoa hồng cho ta, chẳng phải là ta đang lợi dụng ngươi sao? Cố Tấn ta không thể làm chuyện như vậy."
Kawamoto Jiro đem Cố Tấn kéo đến yên lặng chỗ, hạ giọng, không ngừng dụ hoặc."Ngươi không có tiền vốn, nhưng chỉ dựa vào thân phận của ngươi thì có thể khiến thương gia Kim Lăng đồng ý bán hàng hóa thế chấp cho ngươi."
"Chờ ta nhận được hàng hóa, vận bên lên thương thuyền của ta, bán đồ sang nước Nhật, như vậy thì có thể kiếm được gấp bội."
"Đợi đến khi thương đội trở về, ngươi kiếm được bạc, sau đó sẽ trả tiền cho chủ quán. Cứ như vậy, có thể tay không bắt sói dễ dàng, cớ sao mà không làm?"
Cố Tấn nghe xong thì có chút do dự.
Nhưng mà, Cố Tấn vẫn lắc đầu một cái, vẫn từ chối.
"Không được, dù sao thì ta cũng không để lợi dụng thân phận cháu tổng đốc đại nhân để thế chấp hàng hóa được."
"Tất cả đều kém, chỉ có đọc sách là thứ tốt nhất! Cổ nhân nói không sai, chưa bao giờ nói sai.'
"Không chạm trời, không chạm đất. Lỡ đâu gặp bão rồi lật thuyền, không chỉ người không còn sống mà hàng hóa cũng mất."
"Cho dù tam thúc của ta đồng ý, nhưng cuối cùng tất cả kết quả xấu sẽ đổ hết lên ta, cho dù không chết thì ta cũng bị lột da."
"Không có tiền cho chủ quán thì những người kia sẽ đi tìm tam thúc. Hoặc là để tam thúc trả tiền, hoặc là bắt tam thúc của ta tạo điều kiện thuận lợi cho bọn họ."
"Quá nguy hiểm, nếu mất cả chì lẫn chài thì ta lấy gì mà trả chủ quán?"
"Càng nghĩ thì ta càng cảm thấy đọc sách đáng tin cậy hơn, tốt nhất là ta không nên dính vào mấy chuyện này."
"Nếu như vận chuyển trên lục địa, thì cũng thôi đi, chuyện này còn chắc chắn một chút. Nhưng ngươi đang làm hải vận, từ Kim Lăng đến nước Nhật, cần tổn rất nhiêu thời gian.'
Nhưng đến bây giờ thì cảm thấy còn thiếu rất nhiều! Kawamoto .Jiro ở đằng sau thì trợn mắt hốc mồm, dở khóc dở cười.
Vốn còn cho rằng thư sinh nghèo Cố Tấn này không cha không mẹ không có tiền, sẽ được giải quyết qua mỹ nữ và bạc.
Nói xong, Cố Tấn hùng dũng oai vệ có khí phách hiên ngang, chắp tay ở sau lưng, đi vào phòng học tập.
Chỉ có như vậy thì mới có thể kéo Cố Tấn đến cho bọn họ sử dụng.
Càng không dễ thuyết phục thì càng chứng minh Cố Tấn có tác dụng lớn.
Cho dù có phải làm như thế nào thì Kawamoto .Jiro cũng muốn lôi kéo Cố Tấn đi kiếm nhiều tiền.
Hóa ra Cố Tấn lại thông minh như vậy!
Đồng thời cũng bởi vì Cố Tấn cứng nhắc cho nên vị Cố tổng đốc tuổi trẻ kia mới không hoài nghi.
Có thể nghỉ ngơi hai ngày, đương nhiên Cố Tấn rất vui vẻ, có thể gặp tam thúc, nhưng hắn ta còn phải giả vờ như rất hận đối phương.
Hai người thảo luận một phen sau đó cảm thấy biện pháp của Kawamoto Jiro không tỆ.
Nghĩ tới đây thì Kawamoto Jiro lại hồi báo cho Sakata Ikego.
Bọn họ làm việc tại Kim Lăng, có thân phận của Cố Tấn thì sẽ dễ dàng làm việc mà không gặp trở ngại nào.
Hơn nữa, ngày hôm sau khi Cố Tấn rời giường, tâm trạng không tốt, sắc mặt tịch mịch rời khỏi học đường Kim Lăng.
Hơn nữa dưới đĩa đèn thường tối đen, Cố Thiệu sẽ không hoài nghi chất tử của mình.
Sau khi Kawamoto Jiro nhìn thấy thì nhỏ giọng an ủi: "Cố huynh, nếu ngươi không sống tốt ở phủ tổng đốc thì cứ ra ngoài, đến nhà tìm ta."
"Ta nhất định sẽ chiêu đãi rượu ngon thức ăn ngon, uống rượu tâm sự với nhau, cũng có thể ngâm thơ đối đáp."
Cố Tấn nhìn về phía Kawamoto Jiro, ánh mắt có thêm mấy phần cảm kích: "Đa tạ Xuyên huynh."
Chắp tay với Kawamoto Jiro, sau đó mới lên xe ngựa do phủ tổng đốc phái tới.
Ngồi ở trong xe ngựa, cuối cùng Cố Tấn cũng có thể thả lỏng toàn thân. Ban đầu còn cảm thấy diễn kịch rất thú vị. Nhưng sau thời gian dài thì hắn ta cảm thấy không có ý nghĩa, hơn nữa còn rất mệt mỏi.