Chương 1092: Từ Hôn Nên Bị Đánh Rất Thảm (2)
Lưu thị kinh ngạc, liền bắt đầu thương con rể tương lai: "Phán nhi, phải chú ý một chút, đừng đánh nặng.'
Liễu Phán Nhi lắc đầu bật cười, dở khóc dở cười, ánh mắt nhìn về phía Lưu thị tràn ngập ý cười.
"Vẫn còn chưa thành thân mà nhạc mẫu đã đứng ra bảo vệ rồi. Thảo nào có người nói, mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng hài lòng."
Lưu thị đỏ mặt, có chút xấu hổ, câm khăn ném vào Liễu Phán Nhi.
"Nói bậy bạ gì đấy! Ta chỉ cảm thấy mấy người đàn ông của trấn chúng ta hung thần ác sát, lỡ như đánh hỏng thì vẫn là A Lệ nhà ta chịu thiệt thòi!"
Lý Lệ lộ vẻ ngượng ngùng, không dám ngẩng đầu: "Nương, Liễu di, hai người bàn bạc đi, con đi ra ngoài trước.'
Liễu Phán Nhi cười khẽ: "Đợi ở trong cửa hàng, đến lúc đó Cố Tấn sẽ đi đến cửa hàng tìm ngươi. Hắn sẽ hành sự tùy theo hoàn cảnh, nếu như ngươi hốt hoảng thì ngươi cứ bụm mặt khóc..
"Còn những chuyện khác đã có tam thúc của ngươi rồi! Chúng ta sẽ kết thúc công việc, chỉ là trong khoảng thời gian này, ngươi sẽ bị người ta bàn tán."
"Tỷ, tỷ nói bậy bạ gì đấy? Nếu tỷ còn nói ta, đợi chút nữa Đại Trụ ca đi qua thì ta sẽ nói là tỷ muốn ăn bánh rán hành."
Lý Lệ trở lại cửa hàng, thỉnh thoảng lại có chút thất thần.
Lý Lệ nghĩ đến lát nữa Cố Tấn tới từ hôn thì lại cảm thấy chột dạ.
"Ai nha, có người ở Kim Lăng đọc sách, thanh minh trở về tế tổ, chắc hẳn là sẽ tới trấn Cát Tường của chúng ta?"
Lý Phương thấy muội muội như thế thì che miệng cười trộm, nhìn ra bên ngoài một chút.
Nhưng mà Liễu di nói, không thể nói với người ngoài, chỉ có thể giấu diếm.
Lý Lệ lắc đầu, cũng không thèm để ý: "Không sao cả, ta hiểu được."
Đúng vào lúc này, Cố Tấn cùng Kawamoto .Jiro tiến vào cửa hàng vải, đúng lúc nhìn thấy Lý Lệ đang nhăn mặt.
Lý Phương nghe nói như thế thì cũng đỏ mặt, bắt lấy cánh tay của muội muội: "Nha đầu chết tiệt, đừng nói lung tung." "Tỷ được nói ta mà ta không được nói tỷ sao!" Lý Lệ nhìn về phía Lý Phương làm một cái mặt quỷ, nhíu nhíu lỗ mũi, le lưỡi.
Đây là sở trường của Đường nương tử, ăn cực kỳ ngon.
Bây giờ Cố Tấn hận hận trong lòng, muốn nhanh chóng xử lý Kawamoto .Jiro và mấy người sau lưng hắn ta.
Nhưng mà nhiệm vụ hôm nay có thể khiến A Lệ khổ sở.
Mặc dù trước đó đã nói rõ, nhưng Cố Tấn vẫn lo lắng như cũ.
Trong lòng Cố Tấn cảm thấy vui vẻ, A Lệ cô nương đoan trang hào phóng, lại còn hoạt bát đang yêu như thế.
Như vậy thì hắn ta cũng có thể quay lại làm Cố Thất Lang trước đây!
Đừng sợ, cứ dựa theo kế hoạch mà tiến hành.
Mới nói về Cố Tấn thì Cố Tấn liền đến.
Con người ấy, không thể chịu được khi nói về mấy chuyện này.
Lý Phương thấy muội muội không nói chuyện thì cô bé cười hỏi: 'Cố Thất Lang, sao ngươi lại tới đây?”
Lý Lệ nháy mắt mấy cái với Cố Tấn, cổ vũ Cố Tấn.
Lý Lệ cũng sững sờ, không nghĩ tới Cố Tấn tới vào lúc này, khuôn mặt ửng đỏ.
Giống như là được cổ vũ, Cố Tấn đi lên phía trước, trực tiếp lấy ra một tờ ngân phiếu ở trong ngực.
"Nơi này có 5000 lượng bạc, là tiên ta nhận lỗi. Ta cảm thấy một cử nhân như ta thích hông tụ thiêm hương."
"Ta cảm thấy chúng ta không hợp, xin hãy thứ lỗi. Đây là một chút tâm ý của ta, không nên từ chối."
Lý Lệ cùng Lý Phương nghe nói như thế thì nụ cười trên mặt biến mất không thấy gì nữa.
Lý Lệ không biết nên nói gì, lập tức nhớ tới lời Liễu di, bụm mặt khóc lớn.
'0a....
Lý Phương nghe thấy tiếng khóc của muội muội thì lúc này mới khôi phục lý trí: "Cố Tấn, ngươi lặp lại lân nữa, ngươi tới làm gì ?"
Cố Tấn bị dọa đến mức lùi lại hai bước, lắp bắp, dáng vẻ sợ hãi. "Tiểu sinh vô lễ, nhưng đúng là không muốn chậm trễ chuyện chung thân đại sự của Lý cô nương, xin hãy thứ lỗi."