Chương 1115: 10 Vạn Lượng Bạc Tới Tay (4)
"Tạ đại tiểu thư, ta đã đưa cho Lý tướng quân 10 vạn lượng bạc nói xin lỗi, chúng ta đã hòa giải, ngươi không thể đánh ta."
Lý Dung nghe nói như thế thì thu hồi roi.
"Nhìn ngươi thức thời, về sau nhìn thấy ta thì tránh đi. Nếu bị ta thấy được thì tâm trạng của ta sẽ không tốt, có thể đánh ngươi."
Cố Tấn nghe nói như thế thi nhanh chân chạy đi, có chút chật vật.
Hy vọng sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì có thể mau chóng tẩy bỏ cái danh tiếng xấu này.
Kawamoto .Jiro theo sát phía sau, cũng không muốn lại bị liên lụy bị.
Lý Nguyên Thanh cầm ngân phiếu 10 vạn lượng, tâm trạng rất tốt.
Nghe nói nữ nhi tới thì càng thêm vui vẻ.
"Nha đầu này, càng ngày càng biết nói chuyện, nhưng mà ta thích nghe."
Lý Dung nghe thấy lời nói chua chua của Lý Nguyên Thanh thì cười giảo hoạt.
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng thật ra trong lòng của hắn cũng không thèm để ý những chuyện này.
Nghe thấy nữ nhi nói vậy thì Lý Nguyên Thanh cười ha ha.
"Cho dù người cha giàu có kia của con có tốt thì người cha tướng quân của ta của ta mãi mãi xếp ở vị trí đầu tiên."
Có một người cha có tước vị thương A Dung thì Lý Nguyên Thanh cũng rất vui vẻ.
'A Dung, sao hôm nay con lại tới đây? Không ra ngoài chơi cùng với người cha giàu có kia của con sao?”
Lý Nguyên Thanh đồng ý: "Được! Trên đường nhất định phải cẩn thận một chút, đi đâu thì cũng phải để thị vệ đi theo."
Lý Nguyên Thanh nghĩ nghĩ: "Đây là con quay về thăm hỏi nương, sau đó đi Lan Lăng sao?”
Lý Dung gật đầu: "Đúng vậy, cha! Bây giờ đi, đến mười lăm tháng tám thì sẽ trở về."
Lý Dung cũng cười hì hì: "Cha, ta lập tức phải về trấn Cát Tường, người có đồ gì muốn nhờ ta mang hộ về không?”
Lý Dung nhìn thấy nhiều ngân phiếu như vậy: "Cố Tấn thật sự bồi thường 10 vạn lượng bạc?"
Lý Nguyên Thanh đặt tất cả ngân phiếu vào trong hộp, đẩy cho Lý Dung.
"Số bạc này là do Cố Tấn bồi thường, con mang về giao cho A Lệ."
"Ta nhớ rồi, chal" Lý Dung đáp lời.
Lý Nguyên Thanh: "Đúng vậy, đều ở đây!"
Những lời này, không thể nói cho Lý Dung.
Mặt ngoài chất phác, một bụng suy nghĩ, cũng may là còn có một trái tim lương thiện.
Lý Nguyên Thanh cười cười, nhớ tới sự hình dung của Cố Thiệu với Cố Tấn.
"10 vạn lượng bạc, nhiều ngân phiếu như vậy, hắn lấy ở đâu vậy?”
Cố Tấn không hề nương tay lừa Kawamoto Jiro, nhìn đi nhìn lại, cũng đã lấy được rất nhiều bạc từ chỗ Kawamoto .Jiro.
Lý Dung lộ vẻ không hiểu: "Nếu như Cố Tấn có thể kiếm tiền thì tại sao vẫn cần Cố đại nhân giúp đỡ chứ?”
"Quan tâm hắn lấy bạc ở đâu làm gì, dù sao thì bây giờ hắn cũng đã bồi thường, đó chính là đồ của A Lệ."
Chỉ bằng mấy thao tác này của Cố Tấn mà đã kiếm đủ mười mấy vạn lạng bạc.
Vốn liếng ít ỏi ban đầu đã tăng lên.
Lý Dung thấy phụ thân nói như vậy, mặc dù trong lòng vẫn có chút nghi hoặc, nhưng cô bé cũng không thèm để ý.
Cô bé còn có chuyện quan trọng hơn, không có thời gian để trì hoãn.
Lý Nguyên Thanh còn mua cho đồ chơi cho mấy đứa nhỏ, để Lý Dung mang về.
Kim Lăng hầu Lý Nguyên Thanh tự mình tiễn nữ nhi ra khỏi thành, trong lòng đều có mấy phần phiên muộn.
Lúc cùng nhau quay vê thành, Kim Lăng hầu cưỡi ngựa, quay đầu nhỏ giọng nói với Lý Nguyên Thanh bên cạnh.
"Lý hiên đệ, gân đây hành động của ngươi có chút lớn đấy? Không hề chỉ là luyện binh?"
Lý Nguyên Thanh ha ha cười nói: "Làm sao mà Hầu gia biết hành động gần đây của ta rất lớn?" Kim Lăng hầu cười cười: "Mặc dù ta không giỏi đọc sách, không đảm đương nổi chức quan, nhưng Tạ gia ta đã kinh doanh ở Kim Lăng mấy trăm năm”
"Từ phàm phu tôi tớ, đến quan lại quyên quý. Từ hồi hương, đến hoa thành. Không thể nói là Kim Lăng hầu ta có tai mắt ở khắp nơi nhưng mà cũng không khó nếu muốn biết một vài chuyện."
Lý Nguyên Thanh cười cười, gật đầu biểu thị sự tán đồng.