Chương 1157: Đột Nhiên Xuất Hiện Hai Vạn Đại Quân (1)
Không chỉ có vậy, để phòng ngừa những người trên tàu biển bạo động.
Trước khi Lý Nguyên Thanh đến Giang Nam, đã điều hai vạn binh từ Tây Bắc thông qua bệ hạ.
Những người này không liên quan gì đến nơi này, sẽ không tiết lộ chuyện bí mật.
Cộng với hơn một vạn thuỷ quân Tân Biên, tổng cộng là ba vạn.
Vừa đủ người kiểm tra hơn bốn trăm con thuyền.
Mấy quản sự vốn đang chờ tin, không dám tự ý hành động, sau khi mặt trời lên, vừa thấy nhiều binh lính lên thuyền như vậy, thì lập tức trợn tròn mắt.
Mặc dù trên mỗi chiếc thuyền có mấy trăm người chèo thuyền, nhưng đa số những người này đều là thuê vê, không phải tử sĩ.
Nhận tiền làm việc, người chèo thuyền được thuê này, dĩ nhiên sẽ không bán mạng cho người khác mà chống lại quan phủ.
Bọn chúng sẽ có thể rời khỏi bến cảng, tiếp tục vận chuyển.
Lưu Khuê nhìn về phía đám người, la lớn.
Bình thường thì thuyên giao thương của bọn chúng có đến mấy chục chiếc, đủ để tra xét mấy ngày liền.
Vốn dĩ các quản sự này thấy hôm qua chỉ khám xét mấy chiếc thuyền, thì nghĩ rằng chắc hôm nay cũng chỉ khám xét mười mấy chiếc thuyền thôi.
Đám người chèo thuyền nghe thấy thế, nhất là người chèo thuyên phía Đại Chu, thì lân lượt chạy đến trên boong tàu.
Đợi đến khi Lý chỉ huy sứ đã bị chuyện buôn bán làm cho áp lực, thì không thể không cho qua.
"Lý chỉ huy sứ nói, đừng nên chống cự, nếu là dân lành, thì ôm đầu đứng trên boong thuyền. Chờ bọn ta kiểm tra xong, nếu không có vấn đề gì thì sẽ lập tức cho qua."
Mắt thấy các hàng hóa phía trên đã được kiểm tra xong ngay tức thì.
Trung bình khoảng hơn một trăm người tra xét một chiếc thuyên, những quan binh dữ tợn cao lớn, hai mắt trừng trừng kia kia, trông cực kỳ không dễ chọc.
Ngoài ra, những binh lính kia bắt đầu kiểm tra hàng hóa.
Nhưng mà bọn chúng tuyệt không ngờ rằng, chỉ trong một đêm bỗng lòi đâu ra nhiều tướng sĩ như vậy.
"Tên khốn Sakata kia, sao lại chưa ngăn cản mấy người này lại?"
"Yamamoto-kun, nên làm gì bây giờ ?" Một người Oa quốc vội vã hỏi: "Nếu không ngăn cản, những vật kia sẽ bị lục soát ra mất!"
Sắc mặt của tên nam nhân trung niên Shigetake Yamamoto có cái đầu trọc lốc, hai bên chỉ có một ít tóc u ám.
Các quản sự kia thấy cực kỳ sốt ruột. Nếu thật sự không hành động, thì những người kia chẳng những có thể soát ra được rất nhiều buôn lậu hàng hóa, mà còn thu được cả vũ khí cấm.
"Tình huống khẩn cấp như vậy, chẳng lẽ đêm qua ông ta vẫn ngủ ngon à?"
Sau khi người hầu nghe thấy thì giật mình: "Đó là hàng hóa hơn ngàn vạn lượng bạc, cứ đốt vậy sao? Những vũ khí đó là thứ đại tướng quân tha thiết ước mơ, cứ vứt hết xuống biển sao?"
"Châm lửa, đốt những hàng hóa kia, sau đó dìm hết đống vũ khí kia."
Sắc mặt của Shigetake Yamamoto âm trầm, nhìn quan binh không ngừng lui tới bên ngoài.
"Trước đây cách của Sakata-kun lúc nào cũng hiệu nghiệm, bây giờ đã chiều rồi, vẫn chưa có hiệu quả."
"Dù thế nào cũng không thể để người ta tra ra được vũ khí cấm”
Người hầu Oa quốc cúi đầu, tiếp tục khuyên giải.
Trên mặt Shigetake Yamamoto lộ vẻ cay đắng: "Không đốt, không vứt, những vật ấy sẽ rơi hết vào tay Đại Chu."
"Những vật ấy sẽ trở thành chứng cứ, chúng ta cũng sẽ bị bắt lại, đến lúc đó thì chẳng phải thất bại trong gang tấc hay sao."
Người hầu Oa quốc nghe nói vậy thì đồng ý ngay tức thì: "Vâng, đại nhân, thuộc hạ đi thông báo.”
Người này giống như con khỉ vậy, từ chiếc thuyền này, dùng một cây cây trúc, đã có thể nhảy sang một con thuyền khác.
Hắn ta muốn đi thông báo cho các quản sự của những con thuyền kia, nhưng Lý Nguyên Thanh thì dụng binh thân tốc. Sau khi vây lấy những chiếc thuyền này, thì tức khắc bắt lại toàn bộ quản sự với người chèo thuyên.
Người Oa quốc này muốn tìm người để châm lửa phóng hỏa, cũng chẳng tìm được.
Trong những người được điều từ Tây Bắc, có một thần tiễn thủ, thấy một người Oa quốc cứ như con khỉ, nhảy vọt giữa các con thuyền.