Chương 1171: Chu Bình Đế Không Muốn Xen Vào Chuyện Của Người Khác (1)
Chu Bình Đế nửa cười nửa không: "Đại tướng quân Tokugawa là thần tử của quốc chủ ngươi đúng không?”
Itou Hiroki sững sờ, chuyện rõ rành rành vậy, sao quốc chủ Đại Chu còn phải hỏi nhiều làm gì?
Có điều, ông ta không dám không trả lời: "Đúng vậy thưa bệ hạ."
Chu Bình Đế lại cười, trầm giọng nói: "Đã vậy rồi, trẫm nào có thể quá phận xen vào? Ý trẫm là, trẫm tin rằng quốc chủ nhà ngươi có năng lực bình định nội loạn."
Itou Hiroki không muốn tiếp tục trò chuyện về vấn đề này, ngụ ý của Hoàng Đế Đại Chu là nếu đã không bình định được nội loạn, vậy thì chỉ có thể bị người khác thay vào thôi.
Đại Chu tuyệt đối sẽ quá phận xen vào, lo chuyện ở xa xôi ngàn dặm.
Cách xa như vậy, cũng không thể trực tiếp trở thành địa phận của Đại Chu được, quản nhiều chuyện vậy làm gì?
Dù sao quản chuyện gì, cũng phải chỉ tiền ra sức dùng người.
Chu Bình Đế - đã am hiểu sâu sắc về "hắc hậu học" của đế vương, giọng hắn ta thành khẩn, khuôn mặt chân thành.
Chu Bình Đế khịt mũi coi thường, những thứ đó chẳng liên quan gì đến lão bách tính Oa quốc cả.
Những lão bách tính của Oa quốc kia, liên quan gì đến Hoàng Đế Đại Chu hắn ta?
Lại nói, cho dù có liên quan, thì làm sao?
Những thứ này được vận chuyển qua đó, đều để cho quý tộc sử dụng, liên quan gì đến lão bách tính chứ?
Chẳng qua thì làm Hoàng Đế của thiên triều thượng quốc, không thể nói thế được.
"Bệ hạ, những chiếc thuyền biển kia với của cải xương máu của bách tính Oa quốc bọn ta thì sao? Ngài nhân từ, thương xót cho dân chúng Oa quốc bọn ta đi."
Itou Hiroki nghe vậy thì biết nay Hoàng Đế Đại Chu không muốn trả lại hàng với bạc
"Dựa theo luật pháp Đại Chu ta, đó đều là buôn lậu, bị tịch thu, cũng là hợp pháp."
"Mặt khác, tự ý mua bán vận chuyển vũ khí của Đại Chu ta, đến kẻ đầu sỏ là hoàng thúc trãm cũng đưa ra trước công lý, sao có thể cố tình vi phạm đây?"
"Y Đường này, ngươi có biết những hàng hóa kia đều là buôn lậu không? Không chỉ có giấu đếm số lượng, hơn nữa còn giấu giá cả nữa? Số thuế nộp còn ít hơn một phần mười số thuế đáng lẽ phải nộp đấy?"
"Chuyện này là Oa quốc sai trước, bây giờ ngươi không nên ở đây nói với trâẫm những thứ ấy là của cải xương máu không tồn tại của dân chúng, mà ngươi nên viết thư cho quốc chủ các ngươi, nên tạ tội với trẫm như thế nào chứ?"
Lúc này, trên mặt Chu Bình Đế lộ vẻ không vui, hơi híp mắt lại.
"Y Đường à, của cải xương máu của Oa quốc ngươi, vậy của dân chúng Đại Chu ta thì không phải của cải xương máu sao?"
"Bệ hạ, đó là của cải xương máu của dân chúng Oa quốc bọn ta đấy ạI"
"Hiện tại trên triều đã có không ít người bắt đầu dâng thư, để trẫm trách cứ quốc chủ Oa quốc, ngự hạ không nghiêm, khiến Đại Chu tổn thất một khoản thuế kếch xù suốt mấy năm này."
Trước kia chỉ cân ông ta nói khoác, dập đầu mấy cái, sẽ xóa bỏ rất nhiều chuyện, dùng cái này để thể hiện tấm lòng của thiên triều thượng quốc.
Itou Hiroki trợn tròn mắt.
"Đường xá xa xôi, trẫm cho ngươi hai tháng, mau chóng cho trẫm một câu trả lời thuyết phục, nếu không trãm cũng không thể không để ý đến tiếng nói của quần thần nữa rồi!"
"Y Đường, ngươi ở Đại Chu nhiều năm như vậy, chắc hẳn cũng nghe nói một phần rồi. Nên làm như thế nào, không cần trẫm nói, chắc hẳn ngươi cũng biết."
Hoàng Đế Đại Chu bây giờ, không nể mặt giống như lão Hoàng Đế trước đây.
"Thậm chí có người nói rằng, nếu như Oa quốc bên kia không cho một trả lời thuyết phục vừa lòng, thì thậm chí sẽ đình chỉ giao thương giữa hai nước."
Bây giờ không chỉ có không chiếm được chỗ tốt, còn bị Hoàng Đế Đại Chu yêu cầu quốc chủ phải khai báo cho rõ.
Đúng là toi công như lấy giỏ trúc múc nước!
Không, hẳn là mất cả chì lẫn chài.
Itou Hiroki mang tâm thế thấp thỏm mà rời đi, trở về gửi tin cho quốc chủ.
Đường xá xa xôi, không biết mẫu quốc giờ ra sao?