Chương 1177: Nhờ Liễn Phán Nhi Mai Mối (1)
Lý Nam vò đầu, cảm thấy có hơi mờ mịt, nhưng hình như lại rất có đạo lí.
Hôm sau, Cố lão phu nhân và Cố Tấn đến cửa thăm hỏi, còn đem theo hai phần hậu lễ.
Một phần cho Liễu Phán Nhi, một phần cho Cửu công chúa.
Bụng Liễu Phán Nhi to, không ra cửa tiếp đón, nên để cho Miêu Nhi tỷ tiếp đón ở cửa.
Miêu Nhi tỷ cười tươi với Cố lão phu nhân: "Lão phu nhân, phu nhân nhà ta đã chờ người từ lâu rồi."
Cố lão phu nhân cười cười: "Để chờ lâu rồi."
Ma ma ở bên cạnh lập tức đưa cho Miêu Nhi một cái hầu bao: "Cho Miêu Nhi để mua đồ ăn vặt đó."
Miêu Nhi nhận lấy, liên tục cảm tạ: "Đa tạ Cố lão phu nhân ban cho."
Cố Tấn sờ lưng của hắn một chút, y phục đã bẩn, vừa quay đầu lại nhìn, thì thấy trong bụi cây có tiếng động: "Ai đang ở đó?”
Cố Tấn khổ sở ở trong lòng, ngay cả nha hoàn cũng làm phiền hắn, huống chỉ là chủ tử.
Cái đang dùng để bắn không phải là đá nhỏ, mà là trái cây chín.
Vừa mới bước tới trong sân, Lý Tiểu Bảo và Lý Đại Bảo đang cầm súng cao su, bắn về phía người Cố Tấn.
Một lát nữa đi vào, thái độ phải thật chân thành.
Khi bị bắn vào người, quần áo lập tức bị làm bẩn.
Có điều, nhìn thấy Cố Tấn ở đăng sau Cố lão phu nhân, sắc mặt của Miêu Nhi tỷ lập tức không tốt, lườm hắn một cái.
Cố Tấn dở khóc dở cười, nếu chim chóc ngậm trái cây, thì phải rơi từ trên trời xuống mới đúng chứ?
Miêu Nhi tỷ thấy như thế, thâm cười trộm trong lòng.
"Thất Lang thiếu gia đừng trách, có thể là do dạo gần đây chim chóc bỗng nhiều hơn, trái cây ngậm ở trong miệng của nó, đã rơi vào người ngài."
Chờ đến khi Cố Tấn đi tới, Lý Tiểu Bảo và Lý Đại Bảo đã chạy đi mất. "Đa tạ A Nam, muội dẫn lão phu nhân đi gặp nương của muội đi, ta sẽ đi ra xe ngựa thay y phục.'
Lý Nam chạy tới: "Lão phu nhân an, Thất Lang ca ca, y phục của huynh bẩn quá, ta sẽ bảo nha hoàn dẫn huynh đi thay bộ y phục khác."
Cố Tấn vội vàng xua tay, hắn không dám đâu.
Cố lão phu nhân buồn cười, chắc hẳn là do Đại Bảo và Tiểu Bảo làm ra.
Lúc bước ra khỏi cửa, hắn đều sẽ mang theo hai bộ y phục để tắm rửa, phòng ngừa khi y phục bị bẩn, có thể thay bất cứ lúc nào.
"Đại Bảo và Tiểu Bảo, thật ra các ngươi đều hiểu lầm ta rồi, lúc trước sở dĩ ta từ hôn, chỉ là diễn trò mà thôi, dùng để lừa gạt những người Nhật Bản kia."
Từ chiếc súng cao su đang nằm trong tay Lý Đại Bảo và Lý Tiểu Bảo, trái chín được phóng ra ngày càng nhiều hơn.
Vừa nói ra lời này, nghe lại càng khó chịu hơn.
Vừa mới tiến vào, liền nói với Lý Đại Bảo và Lý Tiểu Bảo đang đứng sau gốc cây: "Dừng tay, hãy nghe ta giải thích."
Cố Tấn trốn ở phía sau cây cột, tránh né.
Cố Tấn xoay người đi vào bên trong xe ngựa, thay áo choàng bên ngoài.
"Tam thúc của ta, Lý tướng quân, Đức Thụy phu nhân, và cả A Lệ đều biết việc này. Hiện tại mọi chuyện đã kết thúc, đương nhiên không cần ta ra diễn kịch nữa."
"Hiện tại ta sẽ lập tức đi cùng các trưởng lão trong nhà đến đây nhận tội, cầu thân một lần nữa. Đại Bảo và Tiểu Bảo đệ đệ, xin các ngươi hãy bình tĩnh, đừng vô tình làm chính mình bị thương."
Lý Đại Bảo và Lý Tiểu Bảo vốn đã chuẩn bị sẵn sàng tiếp tục lăn lộn lại nghe nói như vậy, đều vô cùng sửng sốt.
Hai huynh đệ nhìn nhau, trong ánh mắt đều lộ ra đầy vẻ nghi ngờ.
Lý Đại Bảo thò đầu ra, nhìn về phía Cố Tấn: "Chuyện mà ngươi nói là thật sao?”
Cố Tấn gật đầu liên tục, không ngừng cam đoan: "Đương nhiên là sự thật, chúng ta cùng đi vào gạ Bá Tằng tổ mẫu, lúc đó hãy nói rõ ràng, là được."
"Nếu ta nói dối, sau này cho dù các ngươi sẽ đối xử với ta như thế nào, ta cũng không phản kháng, càng không cãi lại, như vậy có được không?"