Chương 119: Khai Khẩn Nhiều Đất, Gieo Trồng Cà Chua Ớt Cay (1)
Ánh mắt Lý Đại Bảo sáng lên, thỉnh cầu: "Đại bá mẫu, ta cũng muốn đi."
Lưu thị cười cười nhưng không đồng ý: "Cái này phải hỏi nương con rồi."
Lý Đại Bảo nhìn về phía Liễu Phán Nhi, ánh mắt lộ vẻ chờ đợi: "Nương, ngài cho ta và đại bá mẫu cùng đi đào bẫy rập đi săn đi?"
Con trai thích những thứ này, vừa nghe thấy đi săn, lập tức hăng hái.
Liễu Phán Nhi cười cười, hỏi: "Thật sự muốn đi sao?"
Lý Đại Bảo gật đầu: "Muốn đi, cực kỳ muốn đi, nương, người cho con đi đi mà."
"Thế được, con đi đi, chẳng qua vào núi rừng thì phải nghe lời đại bá mẫu con nói đó." Liễu Phán Nhi nói: "Cho dù không bắt được con mồi nào cũng không sao cải"
"Đã biết ạ, nương, con biết nặng nhẹ mà." Lý Đại Bảo đồng ý, cực kỳ vui vẻ, cuối cùng cũng có thể đi chơi rồi.
Chạy từ bãi sông, Liễu Phán Nhi loại bỏ suy nghĩ trước kia của nàng.
Liễu Phán Nhi đến gần bãi sông đi khắp nơi.
Ngày mưa không thể đứng ở dưới gốc cây, sẽ bị sét đánh.
Hai tay Liễu Phán Nhi che ở trên đầu, muốn chạy đến dưới gốc cây, nhưng nàng đột nhiên nhìn thấy tia chớp, lập tức dừng lại không định chạy đến dưới tàng cây nữa.
Vừa đi được không bao lâu, bầu trời đã đầy mây đen, trời mưa rồi.
Thời tiết cứ ba hai ngày lại mưa như vậy, cho dù nàng biết cách đốt gạch, nhưng không có chỗ để bảo vệ, gạch gỗ cũng sẽ bị nước mưa xếối.
Buổi sáng ngày hôm sau, Lưu thị mang theo Lý Đại Bảo cõng sọt đi vào trong rừng hái rau dại quả dại và săn thú.
A Dung nhìn thấy mẫu thân bị ướt thì nhanh chóng cầm khăn lông khô đưa cho mẫu thân: "Nương, thời tiết phương Nam thật là kỳ quái, giống như đứa trẻ vậy, trời vừa trong xanh mây trắng, quay đi quay lại đã tối sầm mưa rơi."
Nàng phải kiếm nhiều tiên, sau đó mua gạch ở bên ngoài.
Bởi vì khoảng cách gân nhất chỗ chợ thị trấn cũng phải là bốn mươi dặm, cho nên Liễu Phán Nhi suy tính tiền vận chuyển gạch khả năng còn đắt hơn tiền mua gạch.
Không thể nào đốt gạch được đâu.
Lý Tiểu Bảo và Lý Nam cũng chạy ra xem, mắt lộ vẻ kinh ngạc: "Cầu vồng thật xinh đẹp.
Lời này vừa nói xong, bên ngoài hết mưa thật, mặt trời ló rạng.
Lý Dung chỉ vào cầu vồng đủ màu sắc xuất hiện ở phía chân trời: 'Nương, đó là cầu vông! Thật là đẹp."
Liễu Phán Nhi ở bên cạnh lau đầu, cười nói: "Đúng vậy, chẳng qua mưa ở đây chỉ một lát là qua. Con xem, bên ngoài hết mưa rồi kìa."
Cứ hai ba ngày là phương Nam lại mưa, nhưng cũng không phải lân nào cũng có câu vồng, hơn nữa cũng không phải lần nào cũng đẹp như vậy. Câu vồng giống như hình vòm cong cong, bảy màu loá mắt, mỹ lệ động lòng người.
Liễu Phán Nhi nhìn ngọn núi phía xa, nàng còn phải tiếp tục khai khẩn. Nhiều hạt giống trong không gian như vậy, luôn phải có nơi thích hợp gieo trồng.
"Nương, người không đốt gạch xây nhà nữa sao?" Lý Dung hỏi, mùa hè ở lêu trúc này còn được, nhưng tới mùa đông thì lều trúc sẽ bị lọt gió bốn phía, không được đâu.
Liễu Phán Nhi nghe thấy lời này, lập tức đứng lên, qua nhìn xem: "Khoai lang đỏ nảy mầm còn có thể ăn, nhưng khoai tây không thể ăn vì sẽ có độc. Khoai lang đỏ và khoai tây còn lại không nhiều lắm, đừng ăn, những thứ đó ta chuẩn bị để khai khẩn gieo trông đó."
Lúc này, Lý Phương chuẩn bị làm cơm trưa, mở túi ra đột nhiên hét lên một tiếng: "A? Tam thẩm, thẩm mau tới đây nhìn xem, khoai lang đỏ và khoai tây ở đây nảy mầm hết rồi, còn có thể ăn không ạ?”
Liễu Phán Nhi ngượng ngùng cười cười, giải thích: "Là ta suy nghĩ không chu đáo, tuy rằng nơi này có thể đốt gạch bùn đất, nhưng đốt gạch quá phức tạp. Ở đây cứ hai ba ngày lại mưa, chúng ta cũng không có nơi để gạch gỗ, chỉ cần gặp mưa chúng sẽ biến thành một đống bùn. Cho nên ta định khai khẩn trồng trọt, đi săn, làm nhiều cách để kiếm tiền, sau đó đi mua gạch mua ngói xây nhà."