Chương 1192: Quan Thuyền Mắc Cạn Bị Đâm Hỏng (2)
Lý quản sự lại nhìn vê phía Cửu công chúa: "Công chúa, nếu bây giờ sửa thuyền, thì ước chừng ba bốn canh giờ là có thể sửa xong, ở trên thuyên nghỉ ngơi chỉnh đốn, ngày mai lại đi tiếp được không?"
Cửu công chúa nhìn quanh bốn phía, núi non trùng điệp, đúng thật là không có một bóng người.
Lại nhìn những thuyền nhỏ dùng để chạy trốn đó, Cửu công chúa nhíu nhíu mày. Nếu thực sự có người có ý đồ gây rối, những thuyên nhỏ này càng dễ dàng bị bắt lại.
"Triệu tướng quân, ngươi cảm thấy thế nào?" Cửu công chúa nhìn về phía Triệu tướng quân: "Bổn cung không hiểu biết việc hành quân đường thuỷ, các ngươi có kinh nghiệm, các ngươi tự quyết định đi."
Nghe được lời này, Triệu tướng quân và Lý quản sự đều nhẹ nhàng thở ra.
Thật ra bọn họ cũng không sợ quân địch ở chỗ tối, bọn họ chỉ lo lắng Cửu công chúa tùy hứng làm bậy, không nghe khuyên can.
Sau khi hai người thương nghị, lập tức quyết định ở lại.
Lý quản sự đốc thúc người chèo thuyên trên thuyền nhanh chóng sửa thuyền, Triệu tướng quân thả mấy con thuyền nhỏ xuống dưới, cho người tuần tra ở khắp nơi.
"Cửu công chúa, người không sợ sao?"
Binh lính trên thuyền, chia làm hai nhóm. Ban ngày hay đêm tối, đều phải canh giữ nghiêm ngặt.
"Được rồi, hai người các ngươi nhanh chóng ngồi xuống cho ta, tiết kiệm chút sức lực đi. Nếu thật sự xảy ra chuyện, thì ít nhất còn có sức lực chạy trốn."
Thái Ngọc và Thái Hà lại cực kỳ nôn nóng hoảng loạn, đứng ngôi không yên.
Cửu công chúa trở lại trong khoang thuyền, nhàn nhã tự tại.
Lúc này Thái Ngọc và Thái Hà mới ngồi xuống ghế nhỏ, mặt lộ vẻ nôn nóng.
Một khi phát hiện khác thường, lập tức cảnh báo.
"Sinh tử có mệnh phú quý do trời!" Cửu công chúa trả lời: "Còn có một hai trăm thị vệ bảo hộ, nếu còn bảo vệ không được, vậy chỉ có thể chứng minh mệnh của ta đã hết."
"Nhưng mà hiện tại sợ hãi có ích gì sao? Ở trên mặt nước, hiện giờ lại không có thuyền bè lui tới, có gấp gáp cũng vô dụng."
Thái Ngọc cắn môi, sắc mặt khó coi: "Cửu công chúa, lỡ như chúng ta gặp được hải tặc thì làm sao bây giờ?”
Cửu công chúa gật đầu, nhéo một cái quả nho đặt ở trong miệng, dù đã định liệu trước nhưng ngoài miệng lại làm bộ sợ hãi: "Sợ lắm nhail"
"Nhưng mà Triệu tướng quân và Lý quản sự đều nói nên ở lại trên thuyên sẽ an toàn hơn, bọn họ là người trong nghề, chúng ta là người ngoài nghề, bổn cung cảm thấy hay là nên nghe theo kiến nghị của bọn hắn."
"Có nhiều thuyền nhỏ như vậy, tính lên cũng có mấy chục người che chở công chúa, đến bến cảng tiếp theo là tốt hơn nhiều rồi."
Cửu công chúa cười thần bí, ý vị thâm trường.
Thái Hà hoảng loạn: "Công chúa, nếu không chúng ta ngồi thuyền nhỏ đi được không? Chuyện này rõ ràng là có người cố ý, chỉ chờ trời tối là đến đây vào nhà cướp của."
“Nhưng là...
Phòng bếp bên kia đã làm xong đồ ăn, bưng đi lên.
Các nàng đều không biết bơi.
Vừa nghe lời này, Thái Hà và Thái Ngọc lập tức im lặng!
"Lỡ như gió lớn, lật thuyền, ta biết bơi, còn các ngươi thì không, đến lúc đó thì làm sao bây giờ?”
Sắc trời càng ngày càng tối, màn đêm cũng lặng lẽ buông xuống.
Thấy hai cái cung nữ còn lo lắng, Cửu công chúa vẫy vẫy tay: "Trên mặt nước rộng lớn như thế này, hơn nữa còn đang có gió, thuyền nhỏ chưa chắc có thể chịu được sóng gió.'
Thái Hà và Thái Ngọc sau khi dùng ngân châm kiểm tra đo lường, không có độc, lúc này mới hầu hạ Cửu công chúa dùng bữa.
Ăn cơm xong lúc sau, Cửu công chúa lại lần nữa triệu kiến Lý quản sự cùng Triệu tướng quân, xác định tất cả đều thuận lợi, lúc này mới đi vào giấc ngủ.
Từng chiếc thuyên nhỏ giống như lá cây, xuất hiện trên mặt sông, dần dần tiếp cận thuyền lớn.
Lặng yên không một tiếng động.
Những binh lính phụ trách cảnh giới trên thuyên, đang ngã trái ngã phải, nằm ở trên thuyền không nhúc nhích. Tới bên cạnh thuyên lớn, men theo dây thừng trực tiếp leo lên thuyền.