Chương 1230: Sinh Hài Tử Rất Đau (1)
"Vốn đây là đồ tốt, làm quà biếu tặng chẳng phải là muốn chăm sóc người ta trước lúc mất sao? Rất không may mắn!"
"Ngươi không nghĩ lý do từ chối cho tốt, khả năng chỉ có thể để ngươi tự mua cho nhà mình dùng thôi, không thể tặng làm quà được."
Lý Đại Bảo nghe thấy vậy bỗng nhiên hiểu ra.
"Ông trời ơi, đúng là không êm tai chút nào, làm không tốt có khi chỉ có thể để khách hàng mua cho gia đình mình dùng, không thể làm quà tặng được."
"May mắn mẫu thân nhắc nhở ta, nếu không sẽ thực sự phạm phải điều kiêng kị-"
"Nương, vậy chẳng lẽ chúng ta về sau không thể mang tặng người khác thứ đồ này sao?”
"Nếu như vậy có lẽ sẽ làm giảm đi rất nhiều lượng khách."
Liễu Phán Nhi hé miệng cười: "Không thể tặng nhưng có thể bán nhai"
Liễu Phán Nhi cười khẽ: "Thứ đồ tốt như thế này chúng ta không thể hưởng một mình được. Mấy hôm trước cha ngươi lấy mấy cái của ngươi, đã phái người đưa đến kinh thành.
Nói xong, Liễu Phán Nhi lấy từ trong túi tiền ra năm lượng bạc đưa cho Lý Đại Bảo.
"Vẫn là mẫu thân suy nghĩ chu đáo."
Lý Đại Bảo nở nụ cười khi nghe thấy lời này, giơ ngón tay cái lên với mẫu thân.
"Cho ngươi, bán cho ta cái đồng hồ để bàn đẹp đẽ này. Đoán chừng năm lượng bạc này cũng không mua nổi cái hòm này thì sao còn kiêng kị gì nữa."
"Vốn ta còn muốn tặng mấy cái cho công chúa, hiện tại xem ra không thể tùy tiện tặng được.
"Bán?" Lý Đại Bảo hoài nghi, nếu như bán thì sao có thể gọi là tặng quà?”
Vang lên đầy đủ mười hai tiếng.
Lý Đại Bảo nở nụ cười: "Nghĩ tới, cứ thoái thác trước là tốt rồi."
Đúng lúc này đồng hồ để bàn điểm tới giữa trưa mười hai giờ: "Đang... Đang..."
"Cha ngươi và ngươi giống nhau, cũng phạm phải sai lầm này, may mà có ta ở bên cạnh nhắc nhở. Dù sao cũng là đưa cho bệ hạ, cha ngươi còn đặc biệt dặn dò phải trả tiền." Có điều bên cạnh đều là trẻ còn, Liễu Phán Nhi không muốn làm mấy đứa nhỏ sợ hãi, sắp xếp đâu ra đấy.
Liễu Phán Nhi bị dọa sợ giật mình một cái: "Âm thanh này lớn quát"
Mới vừa nói xong, sắc mặt Liễu Phán Nhi biến đổi, bụng nàng bắt đầu lên cơn đau bụng đẻ!
Vừa rồi lúc âm thanh vang lên, tiếng chuông chưa được chỉnh lại nên rất lớn.
"Hoắc Thành Đạt đi mời đại phu và bà đỡ đến đây, dặn dò nhà bếp đun nước nóng."
"Vừa mới đau bụng đẻ, đợi đến lúc sinh còn mất một khoảng thời gian nữa. Quay về phòng của mình đi, không cần phải qua đây, tránh để các ngươi sợ hãi."
Liễu Phán Nhi vừa định giả bộ bình tĩnh trả lời, nhưng cơn đau bụng ập đến khiến nàng đau đến trợn mắt nhe răng.
Lý Đại Bảo sợ hãi nói: 'Nương, người sắp sinh rồi sao?"
"Miêu Nhi, đỡ ta đến chỗ phòng sinh được chuẩn bị trước, lấy sẵn túi dụng cụ sinh của ta ra, dùng rượu mạnh lau sạch một lượt các dụng cụ."
Sinh con đau thật đấy!
"Ngư Nhi, ngươi để ý ba đứa nhỏ, đừng để bọn chúng sợ hãi chạy lung tung."
Lý Đại Bảo đỡ lấy cánh tay kia của mẫu thân: "Nương, Đại Bảo không sợ. Phụ thân không có nhà, Đại Bảo chính là trụ cột trong nhà bảo vệ mẫu thân."
Lý Nam và Lý Tiểu Bảo cũng đột nhiên sợ hãi tới tái nhợt mặt mày.
"Nương, người nhất định không xảy ra chuyện gì đúng không?”
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Ừ, đúng rồi, nhất định không xảy ra chuyện gì, không cần phải lo lắng."
Lý Tiểu Bảo nhìn dáng vẻ mẫu thân nhịn đau, đối với chuyện nữ nhân mang thai sinh con càng có thêm hiểu biết sâu sắc hơn.
Trong trái tim nhỏ của hắn hiểu được, làm nữ tử không dễ dàng gì, phải cẩn thận yêu thương che chở.
"Lý Tam, ngươi mau đi báo cho cha biết để người nhanh chóng về nhà."
Lý Tam nghe lệnh: "Vâng, thiếu gia Tiểu Bảo."
Nhìn mấy đứa nhỏ không đuổi đi được, Liễu Phán Nhi cũng chỉ có thể để mặc bọn chúng.
"Các ngươi ngôi ở ngoài, đừng có làm loạn cũng không được vào phòng, đừng có sợ hãi quá, biết không?" Lý Nam vò đầu: "Nhưng mà A Nam muốn ở cùng mẫu thân, nương đau thì A Nam thổi cho người, sẽ không đau nữa.