Chương 123: Cố Gắng Mà Vẫn Không Được Lòng Mọi Người (1)
Lý Đại Bảo đang nướng thịt thỏ, Lưu thị căng da thỏ ở bên cạnh, đặt nướng ở nơi cách đống lửa không xa không gần.
"May mắn bắt được con thỏ, có thể ăn thịt, xử lý da tốt rồi cất đi, tới mùa đông rồi làm quần áo mùa đông cho mấy đứa nhỏ, ấm áp lắm đó." Lưu thị cười nói, tam đệ muội đi khai khẩn, nàng ấy đi săn, có ruộng còn có thịt ăn.
Liễu Phán Nhi cảm ơn: "Ta dính sự may mắn của đại tẩu hết đó, ta không biết đi săn nhưng ta biết khai khẩn trồng trọt. Vừa hay ta mua một số hạt giống kết quả, chờ khai khẩn xong gieo xuống, đứa nhỏ có thể ăn, còn thừa có thể đem đi bán. Kiếm nhiều tiên xây nhà, mua vải dệt, làm quần áo."
Lưu thị gật đầu: "Tam đệ muội, nghe theo muội hết đấy. Ta phụ trách kiếm ăn trong nhà, bây giờ ta và Đại Bảo đào bẫy rập, may mắn cũng có thể tìm được đồ ăn. Không có lương thực thì ăn rau dại, ăn chút thịt, quả dại cũng có thể no bụng."
Lúc này hai người chị em dâu cũng coi như là sống nương tựa lẫn nhau.
Thịt thỏ nướng xong, Lý Đại Bảo bẻ chân thỏ xuống, đưa tới trước mặt Liễu Phán Nhi: "Nương, người ăn đi."
Liễu Phán Nhi tiếp nhận chân con thỏ rồi đưa cho Lý Nam: "A Nam nghe lời, A Nam ăn chân con thỏ đi. Lần sau Tiểu Bảo ăn chân con thỏ sau."
Lý Phương cười, đưa một chân thỏ cho Lý Tiểu Bảo: "Không cần chờ lần sau, lần này cho Tiểu Bảo ăn luôn. Xương ở chân thỏ ít, đứa nhỏ ăn vừa đủ."
Nói xong, Lưu thị chia hai cái thỏ chân đi.
Liễu Phán Nhi cười cười: "Tiểu Bảo, còn không cảm ơn A Phương tỷ tỷ? sau này con có đồ ăn ngon cũng phải chia cho A Phương A Lệ tỷ tỷ đó."
Liễu Phán Nhi từ chối: "Đại tẩu, con thỏ này là tỷ lấy được, cho A Phương và A Lệ ăn chân thỏ, Tiểu Bảo và Lý Nam đã có hai cái, cũng không thể để bốn cái chân thỏ đều bị đứa nhỏ nhà ta ăn hết được. Không thích hợp, đứa nhỏ cũng không thể có lòng tham như thế"
Còn lại hai chân thỏ, Lưu thị cho Lý Đại Bảo và Lý Dung, nhưng bị Liễu Phán Nhi ngăn cản.
"Cảm ơn A Phương tỷ tỷ, sau này ta có ăn ngon sẽ cho các tỷ." Lý Tiểu Bảo nhận được sự cho phép của mẫu thân, lúc này mới duỗi tay nhận chân thỏ.
Lưu thị biết tam đệ muội là người phúc hậu, cười nói: 'Mấy đứa nhỏ vốn là đường huynh muội, A Lệ A Phương, hai người một cái thỏ chân, một cái khác cho Đại Bảo và A Dung, chia ăn mọi người đều có thể ăn!"
Lý Tiểu Bảo ngượng ngùng nhận lấy, quay đầu nhìn về phía Liễu Phán Nhi.
Liễu Phán Nhi có một số đồ trong không gian, nhưng cũng không thể vô duyên vô cớ lấy ra. Chờ đến khi nàng trồng xong những hạt giống rau quả, nàng mới có thể tìm cơ hội vào trong không gian nhìn, lấy đồ thích hợp ra ăn.
Lần trước đến huyện thành, Liễu Phán Nhi vốn dĩ muốn đi mua chút, nhưng gia vị ở tiệm tạp hoá đắt quá, trong tay chỉ có một lượng bạc. Ngoại trừ mua muối và dầu, những thứ khác chưa hề mua.
Cũng may gần đó có không ít tỏi gừng hành dại cũng có thể loại bỏ mùi tanh, gia tăng hương vị.
Liễu Phán Nhi cũng lấy thịt thỏ từ trong tay Lưu thị, ăn rau dại nắm rồi lại ăn chút thịt thỏ cũng cực kì ngon.
"A Phương nương đi săn, mang theo Đại Bảo bắt ba con con thỏ cho chúng ta một con." Chu Thúy Hoa trả lời: "Nương không ăn được thịt cho nên ta hâm canh. Chúng ta ăn thịt, nương cũng có thể uống chút canh, bồi bổ cơ thể."
Bởi vì mấy đứa nhỏ nhường nhịn nhau cho nên quan hệ càng thêm gần gũi, hi hi ha ha. Liễu Phán Nhi và Lưu thị cũng vì hiểu nhau nên cũng trở nên không có gì giấu nhau.
Lúc này thôn trưởng Lý trở về, nhìn thấy trong nồi trong nhà vậy mà đang hầm canh thịt thỏ: "Thỏ từ đâu ra vậy?"
Không thì không gian có lớn hơn nữa thì đồ bên trong cũng không thể cải thiện sinh hoạt, vậy cũng uổng phí thôi.
Thôn trưởng Lý nhíu mày: "Thịt thỏ quá quý rồi, sau này nhưng đừng lấy nữa."