Chương 1268: Ân Cứu Mạng, Vĩnh Sinh Khó Quên (3)
Lý tướng quân uy vũ nhưng cũng sợ tức phụ đấy!
Tuy mọi người đều gặp qua Đức Thụy phu nhân, trông cũng là nữ tử rất dịu dàng, sao lại lợi hại như vậy cơ chứ? Ăn chặt Lý tướng quân nhà bọn họi
Mọi người kính nể Lý Nguyên Thanh đồng thời còn hơi đồng tình với Lý Nguyên Thanh.
Lý Nguyên Thanh gân như chạy chầm chậm đi vào cửa, nhìn thấy xe ngựa quen thuộc thì bước tới.
"Phán Nhi, không phải nàng đến làm khách ở Cố gia sao? Không về thẳng nhà mà trực tiếp lại đây tìm ta có chuyện gì à?"
Liễu Phán Nhi mở cửa xe ngựa: "Chàng lên đây, ta có lời muốn nói với chàng."
Việc này không nên nói lớn tiếng.
Lý Nguyên Thanh lên xe ngựa, tỏ vẻ tò mò.
"Chỉ cần định ra việc hôn nhân của Đại Bảo, sau này Đại Bảo đi theo Lan Lăng hầu đến kinh thành, chúng ta cũng không cần lo lắng cho Đại Bảo nữa."
Lý Nguyên Thanh sửng sốt: "Suy tính của Tề lão gia lớn thật, vốn dĩ ta còn cảm thấy có thể xin một chức quan nhỏ cho Đại Bảo là đã không tồi rồi."
Lý Nguyên Thanh tán đồng sâu sắc, ân cứu mạng, vĩnh sinh khó quên.
Liễu Phán Nhi gật đầu, ánh mắt lộ vẻ vui sướng: "Đúng vậy, hai ta cũng không làm thất vọng phụ thân đã mất của Đại Bảo rồi."
"Hiện giờ Tề gia cũng nguyện ý góp một phần sức, cũng có thể tranh thủ hầu tước chút ít. Đại Bảo nhà chúng ta cũng tạm yên tâm, dẫu không làm quan nhưng có thêm tước vị ở trên người cả đời không lo."
"Đúng! Nàng về nhà trước đi, ta nói một tiếng với đồng liêu rồi đi tìm Cố Thiệu."
Liễu Phán Nhi lập tức kể lại lời của Tề lão phu nhân và Tề lão gia ở Lý gia cho Lý Nguyên Thanh nghe.
Lý Nguyên Thanh gật đầu: "Nói cũng đúng, nàng trở về nhà đi, chuyện còn lại cứ để ta.
"Chờ đến đầu xuân năm sau, hài tử qua nửa tuổi ta mới có thể đến kinh thành. Tuy nói Đại Bảo ổn trọng, nhưng dù sao còn chưa thành niên."
"Không có trưởng bối bên người ta cũng không yên tâm. Nếu trở thành cháu rể của Lan Lăng hầu, bọn họ cũng sẽ tận tâm giống như chúng ta."
Liễu Phán Nhi cũng cười: "Đúng vậy, chàng bộn bề công việc nên không thể cùng Đại Bảo đi kinh thành. Còn ta thì hài tử còn nhỏ nên không thể lên đường."
Lý Nguyên Thanh gật đầu: "Ừ”"
"Như vậy sao được?" Lý Nguyên Thanh lập tức phản bác, tuy rằng biết thê tử không có gì với Cố Thiệu, nhưng hắn cũng không muốn như vậy: "Đây là chuyện của nam nhân, không cần nàng nhọc lòng."
Liễu Phán Nhi cười trộm, ánh mắt nhìn về phía Lý Nguyên Thanh có thêm mấy phần trêu đùa: "Được, vậy thì giao cho chàng. Trong hai ngày này chúng ta phải định xong hôn sự.”
Liễu Phán Nhi thôi miệng mỉm cười: "Vốn dĩ chỉ định đến báo với chàng một tiếng, chàng tiếp tục bận chuyện của chàng, ta tìm Cố đại nhân."
Nhìn xe ngựa của Liễu Phán Nhi rời đi, Lý Nguyên Thanh quay trở về, xem thời gian trên đồng hồ để bàn.
Mọi người đều cho rằng Đức Thụy phu nhân có chuyện, cho nên Lý tướng quân mới vê sớm.
Chuyện Đại Bảo nhà hắn đến kinh thành lấy tước vị, mới là quan trọng nhất.
Sớm một ngày hay muộn một ngày đều không sao cả.
Thảo luận gì đó, cũng không phải chuyện khẩn cấp.
Con trai lớn Lý gia, Lý Nguyên Thanh muốn thu xếp thật tốt.
"Hôm nay đến đây thôi, nếu như các vị còn muốn tiếp tục thảo luận, vậy cứ tiếp tục thảo luận, Lý mỗ có chút việc phải rời đi trước."
Cho nên không dám ngăn cản, càng không dám trì hoãn, dù sao thì gió bên gối vẫn rất là lợi hại, không phải ai cũng có thể chống đỡ được!
"Lý tướng quân có việc cứ rời đi trước, dù sao vấn đề thảo luận ngày hôm nay cũng không khẩn cấp."
Lý Nguyên Thanh chắp tay, đặc biệt khách khí: "Đa tạ."
Kỳ thật chức vị của Lý Nguyên Thanh là lớn nhất chỗ này, có thể dứt khoát rời đi, không cần phải nói với bọn họ.
Chẳng qua là do Lý tướng quân vô cùng ôn hòal