Chương 1290: Ném Đá Giấu Tay (1)
Tứ Mao bật cười: "A Phương tiểu thư nói đúng."
Sau khi Tứ Mao đi, Lý Lệ nhìn tỷ tỷ mình: "Tỷ, giờ chúng ta nên làm gì? Người cha đó đối xử với chúng ta không tốt chút nào."
Lý Phương hừ lạnh: “Muội nói bây bạ gì đó? Chúng ta làm gì có cha?”
Nghe vậy, Lý Lệ bật cười: Đúng vậy, chúng ta không có cha, đoạn tuyệt quan hệ lâu rồi. Vậy bây giờ nên làm gì? Hay là chúng ta nghĩ cách bán họ cho đám buôn người đi?
Ánh mắt Lý Phương sáng lên: "A Lệ, cách này của muội quá tuyệt."
Nhưng Lý Lệ lại do dự: "Nhưng muội sợ ra tay sẽ làm bẩn tay chúng ta."
Lúc này, Lý Phương lại cười, chỉ cửa hàng tạp hóa Chu gia nằm ở góc xéo đối diện cách đó không xa.
Lý Anh Nương đang sửa sang đồ đạc bày biện bên ngoài, ra sức làm việc, nghiêm túc buôn bán để sống qua ngày.
"Tại sao không được nói?" Lý Lệ tỏ vẻ khó hiểu: "Thêm một người cũng xem như có thêm trợ giúp mà.”
Lý Lệ sửng sốt một lát rồi chợt hiểu ra, tỷ tỷ con bé muốn để tiểu cô cô Lý Anh Nương ra mặt.
Lý Lệ ngẫm nghĩ, cảm thấy tỷ tỷ nói cũng có lý: "Tỷ, muội cảm thấy vẫn nên nói chuyện này với thôn trưởng gia gia."
Lý Phương mỉm cười: "Bình thường thấy muội cũng thông minh lắm mà, sao giờ lại khờ vậy chứ? Đúng là tiểu cô cô không thể đuổi đám người Lý gia đi được nhưng Chu lão tam và ông cụ Chu đều không phải người dễ đụng, hơn nữa rất khôn khéo, sao có thể để đám người đó hút máu được chứ?"
"Cho dù tiểu cô cô không muốn gặp lại người nhà Lý gia nhưng một mình cô cô cũng không thể ngăn Lý lão gia và Lý lão phu nhân tới được."
Lý Phương suy nghĩ rồi liên tục lắc đầu, khuyên Lý Lệ không nên làm vậy: "Không được nói chuyện này với thôn trưởng."
“Muội nghĩ đi, chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ với Lý gia, không quan tâm tới Lý lão gia và Lý lão phu nhân cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng tiểu cô cô lại không làm vậy được, họ không chiếm được lợi gì từ chỗ chúng ta, chắc chắn sẽ ra tay với tiểu cô cô.
"Nhiều người biết thì dễ lộ tin tức, lại không giúp được gì mà còn kéo chân sau. Cho dù đã có giấy đoạn tuyệt quan hệ, cũng đã cho tiền dưỡng lão nhưng những kẻ không biết xấu hổ đều không giữ chữ tín."
"Ném đá giấu tay thì đương nhiên càng ít người biết càng tốt. Muội chờ đi, để tỷ qua chỗ tiểu cô cô mua ít đồ, sẵn tiện nói cho cô cô biết chuyện này, xem thử thái độ của Chu gia?”
Nghe vậy, Lý Lệ giơ ngón cái với tỷ tỷ của con bé: "Tỷ, vẫn là tỷ thông minh, nhanh như vậy mà đã nghĩ được cách đối phó."
Lý Phương bật cười, nảy ra ý hay, trước mắt, hãy cứ làm theo cách của nàng.
Lý Lệ lắc đầu, kéo tỷ tỷ con bé lại: "Tỷ, không được, để muội đi, tỷ ở lại đây đi."
"Cho dù sau này, mọi chuyện bại lộ thì cũng đều do muội làm, không liên lụy đến dì Liễu và Tam thúc. Đây là chuyện mà muội làm cho dì Liễu và Tam thúc."
Lý Phương cười, trong mắt lộ vẻ kiên định: "Đúng, tỷ cũng nghĩ vậy. Nhưng chuyện này là do tỷ làm, muội không biết gì hết. Cho dù xảy ra chuyện gì thì cũng nhằm vào tỷ, không liên quan đến muội."
"Ngược lại thì những người biết liêm sỉ luôn luôn thiệt thòi. Nhân lúc dì Liễu và Tam thúc đều không ở đây, chúng ta cứ tự mình giải quyết đám người Lý gia đó đi, không thể để ảnh hưởng đến danh tiếng của dì Liễu và Tam thúc."
Lý Phương giải thích, hết sức nghiêm túc nhìn muội muội nàng.
"A Lệ, tỷ và Đại Trụ ca đều là dân chúng bình thường, cho dù danh tiếng không tốt thì ở trấn Cát Tường cũng không ảnh hưởng gì."
"Đây là trấn Cát Tường, mọi người đều biết đám người kia đáng ghét và ác độc cỡ nào, các hương thân sẽ đứng về phía chúng ta."
"Nhưng muội không giống vậy, Cố Tấn thi khoa cử, sau này phải làm quan. Nếu danh tiếng không tốt sẽ ảnh hưởng đến con đường thăng tiến sau này của hắn. Muội là nương tử của hắn, không thể bị người nắm thóp."