Chương 1294: Kẻ Ác Phải Để Kẻ Ác Xử (1)
Thấy bà bà ngay lập tức đoán đúng mọi chuyện, Lý Anh Phương cực kỳ giật mình: "Nương, nương đã đoán được hết rôi ư?"
Tam quả phụ cười, gật đầu, nói: "Đương nhiên rồi. Một quả phụ như ta, nếu không khôn khéo thì sao có thể nuôi lớn thằng bé, sao có thể che chở cả gia đình chạy trốn bình an?”
Lý Anh Nương thầm so sánh bà bà và mẫu thân ruột của nàng ta.
Nàng ta chợt phát hiện mẫu thân chỉ là một người nữ nhi xấu xa, suốt ngày khóc sướt mướt, chẳng có bản lĩnh gì.
Ngược lại, Tam quả phụ mà mẫu thân nàng ta luôn xem thường lại là một người rất ngoan cường.
Mặc dù dùng những cách không mấy quang minh chính đại, nhưng khi con người cùng đường, vì sự sống mà làm những việc đó cũng dễ hiểu.
Lý Anh Nương kính nể nhìn bà bà: "Nương, trước kia con đã làm rất nhiều chuyện sai trái, cũng đã từng bắt nạt A Phương và A Lệ."
"Chuyện này để con xử lý là thích hợp nhất, Tam ca và Tam tẩu của con đều là người có mặt mũi, không thể để hai người họ mang tiếng xấu được."
"Anh Nương, không ngờ con lại thông minh như vậy. Dù sao phụ mẫu con cũng sẽ tới gây rắc rối cho con, quả thật chúng ta không thể ngồi yên chờ chất."
"A Phương và A Lệ cũng sẽ biết ơn con, xóa bỏ hiềm khích lúc trước, thật lòng thật dạ xem con là tiểu cô cô."
"Đến lúc đó, chúng ta không chỉ không sống yên mà còn không làm ăn buôn bán được nữa, những ngày tháng tốt đẹp của con cũng chấm dứt."
"Nếu không ngăn cản họ, họ không dám làm loạn trước mặt Tam ca, Tam tẩu con nhưng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho con."
"Lần này, nương nhất định phải giúp con, không thể để phụ thân, mẫu thân và đám ca ca hút máu của con về đây."
Sau khi nghe Lý Anh Nương phân tích, Tam quả phụ rất ngạc nhiên, sau đó bật cười vui vẻ.
"Nương, chuyện này cứ để con làm, như vậy còn có thể khiến Tam ca, Tam tẩu coi trọng con, nợ ân tình của con." Tam quả phụ mỉm cười: "Đàn ông là trụ cột gia đình, bình thường không làm việc cũng được nhưng đến lúc mấu chốt thì phải đứng ra gánh vác."
Nghe bà bà khen, Lý Anh Nương mới yên tâm.
"Nương, nhưng con lại không biết phải làm sao. Con định chờ công công và lão Tam về rồi để họ ra tay."
"Nếu muốn ra tay xử lý chuyện này, con tự ra mặt làm thì chắc chắn sẽ rất có lợi."
Lý Phương và Lý Lệ cũng rất ghét đám người tự xưng là người thân này, chỉ hận đám người đó không sớm chết.
Tam quả phụ biết Liễu Phán Nhi rất ghét Lý lão gia và Lý lão phu nhân, nếu không thì lúc đầu đã không dùng thủ đoạn lừa đuổi họ đi.
Mặc dù Lưu Tiểu Hoa là tức phụ của Lý Nguyên Công, cũng là tức phụ của Lý lão gia và Lý lão phu nhân nhưng ngay tại lúc bị họ vứt bỏ, nàng ấy đã sớm căm ghét công công, bà bà và người đàn ông đó.
"Con đừng lo về chuyện này, chờ công công và lão Tam về, chúng ta sẽ thương lượng với nhau chuyện này.
Nếu Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh không thích hợp ra tay làm những chuyện dơ bẩn này thì Tam quả phụ thấy để ông cụ Chu và Chu lão tam ra tay là tốt nhất.
Ông cụ Chu không đồng ý ngay mà cân nhắc thiệt hơn.
Trong lúc ăn cơm, Tam quả phụ kể lại chuyện hôm nay.
Hai người họ vừa làm cơm xong, không bao lâu sau, trời đã tối hẳn, ông cụ Chu và Chu lão tam cũng đã về.
Lý Anh Nương và Tam quả phụ nấu cơm, chờ ông cụ Chu và Chu lão tam về.
"Đương gia, chàng không thể tránh chuyện này được, không thể để Nguyên Thanh và Phán Nhi chịu thiệt, cũng không thể để bọn người đó dây dưa với Anh Nương, để chúng ta chịu thiệt. '
Chỉ cần có thể giải quyết êm đẹp chuyện này, Lý Nguyên Thanh và Liễu Phán Nhi chắc chắn sẽ coi trọng họ hơn.
Cho dù nói thế nào thì họ cũng là phụ mẫu ruột của Lý Nguyên Thanh. Nếu ra tay nhẹ thì không được gì, không có kết quả.