Chương 1297: Người Xấu Ắt Sẽ Bị Người Xấu Trị (2)
Cho nên Triệu Lão Hán không nói một lời mà trực tiếp leo lên xe bò, cũng không còn nhất quyết đi cùng Lý lão gia và Lý lão phu nhân nữa.
Chờ sau khi ông ta rời đi, ông cụ Chu lúc này mới từ trong con hẻm đi ra.
Lão già Triệu này thật sự mất trí rồi.
Đại nhi tử nhà mình đánh bạc không nên hồn, không có bản lĩnh dạy dỗ, Lý tướng quân và Đức Thụy phu nhân đã đích thân dạy dỗ, thế mà còn ôm hận.
Cái thứ cứt chuột này, chính là thứ ghê tởm nhất.
Ông cụ Chu cải trang, không vào quán trọ Duyệt Lai mà nói chuyện với một thầy bói mù gần đó.
Ông cụ Chu cố ý đề cập đến sự hưng thịnh của Kim Lăng, cũng cố ý nhắc đến địa vị đặc biệt của Lý Nguyên Thanh ở Kim Lăng.
Giống như chức vị của Cố thống đốc, uy phong tám phương, nắm giữ quyền lực thực SỰ.
"Cái thứ tức phụ bạch nhãn lang* đó, hiện tại lại được bệ hạ thân phong làm Đức Thụy phu nhân cao ngạo như vậy, sẽ càng không chịu nghe lời chúng ta!"
Cuộc trò chuyện của họ khá ồn ào, thu hút một số người xung quanh đến nghe.
"Ông già, nhi tử này vẫn là máu mủ của mình. Nhi tức phụ lại không phải do mình sinh, cũng không thân thiết với chúng ta."
Lý lão phu nhân cười không khép được miệng, cảm thấy vinh hoa phú quý đang ở ngay trước mắt.
Lý lão gia và Lý lão phu nhân ra khỏi quán trọ, thì nghe thấy những người này đang khen nhi tử thứ ba của họ.
Lý lão gia suy nghĩ sâu xa: "Đó là đương nhiên, chỉ cần do chúng ta sinh ra, để nó phụng dưỡng chúng ta cũng là lẽ thường.”
Tên mù đó cũng là kẻ lắm lời, thậm chí còn khen người như Lý Nguyên Thanh là hiếm có khó tìm.
"Đến lúc đó người là phụ thân thân sinh của Lý chỉ huy sứ nhị phẩm đại quân, có thể hiên ngang ởđi lại ở thành Kim Lăng. Những cô nương ở sông Tần Hoài còn không tùy chúng ta lựa chọn sao!"
"Hơn nữa, một nơi nhỏ bé như huyện Thôi Dương, nào có thể so được với với thành Kim Lăng phồn thịnh?”
Lý Nguyên Công cũng đồng ý, trong mắt tràn đầy khao khát: "Cha, chúng ta nhanh chóng khởi hành đến Kim Lăng đi, nghe nói sông Tần Hoài của thành Kim Lăng cực kỳ nổi tiếng."
(*) bạch nhãn lang: sói mắt trắng. Gốc: Z£*#Ä* - Dưỡng không thân, dùng để chỉ những người mình thật tình đối tốt nhưng đến lúc cần thì lại hãm hại, chửi bới, phản phúc...
Lý Nguyên Cung chỉ muốn phản bác mẫu thân, nhưng không ngờ lại bị phụ thân mình đánh.
Lý lão phu nhân nhìn thấy vẻ mặt không đoan chính của nhi tử và trượng phu liền biết sông Tần Hoài không phải là nơi tốt!
"Nói bậy cái gì hả, cha ngươi là người đoan chính, sao có thể đến những nơi như vậy được?"
Lý lão gia vuốt râu, tưởng tượng đến cảnh tượng pháo hoa tuyệt đẹp vô thức nuốt nước bọt.
"Ta là người đọc sách, Hồng tụ thiêm hương, lưu liên hoa tùng*, đó là nho sĩ."
Lý lão phu nhân ôm một bụng tức giận, bị lời của trượng phu dọa cho tái mặt, đành phải chịu đựng cho qua.
*Gốc À #48: ví với người phụ nữ già bị ruồng bỏ, như viên ngọc không còn đáng giá.
"Bà là chính thê trong nhà, đã là hoa tàn ít bướm*, quản lý tốt chuyện trong nhà, nên hiên lành độ lượng mới phải”
Gốc 3ï)£?tM : ý chỉ quyến luyến bụi hoa.
"Nếu ghen tị, nhà họ Lý ta cũng không thể dung túng bà! Cho dù bà có sinh cho ta ba nhi tử, ta cũng không thể giữ lại người thích ghen tị như bà."
*Gốc #I33ZR#: tay áo hồng thêm hương thơm; hồng tụ dùng để chỉ cô gái xinh đẹp; chỉ thư sinh đọc sách còn có cô gái đẹp bồi bạn bên cạnh.
"Đương gia, ông nói phải. Nữ nhân bên ngoài chỉ là đồ chơi, ta mới không quan tâm bọn họ, chỉ cân đương gia vui vẻ là được."
Hiện tại nhi tử có tiên đồ, Lý lão phu nhân không dễ dàng gì mới có thể sống vui vẻ, không muốn bị Lý lão gia hưu.
Nhìn thấy lão bà xem như an phận, Lý lão gia cảm thấy đắc ý.