Chương 1309: Lượng Sức Mà Làm (1)
Chỉ có trồng khoai lang, thu hoạch thật nhiều, trữ trong hố đông lạnh, có thể bảo quản trong thời gian rất dài, cả mùa đông dài đều có thể được ăn no.
Trong lòng bọn họ đều vô cùng cảm kích Đức Thuy phu nhân, cảm thấy nàng chính là Bồ Tát chuyển thế, đến cứu bách tính bọn họ khỏi bần cùng khổ cực.
Thời khắc này, trong lòng Liễu Phán Nhi vô cùng cảm động.
Lúc đầu khi nàng truyền bá khoai lang, hy vọng có thể bán với giá tốt, cũng hy vọng có thể được quan phủ che chở.
Nàng có không gian, lợi dụng đồ vật ở trong đó, không chỉ đạt được phần thưởng về chật chất mà còn đạt được vô số lời khen ngợi tán thưởng.
"Mọi người đều đứng dậy đi, sau này đến trấn Cát Tường thì tuân thủ luật pháp, an phận thủ thưởng, chăm chỉ làm giàu, đó chính là sự cổ vũ lớn nhất đối với ta."
Hoắc Lão Nhị đáp ứng, Vâng, Đức Thuy phu nhân, bọn ta nhất định an phận thủ thường.'
Liễu Phán Nhi lên xe ngựa phía sau, Hoắc Lão Nhị cưỡi lừa đi theo cỗ xe ngựa mà chất tử của hắn nằm, Hoắc đại tẩu và Tống đại phu ở trên xe ngựa trông chừng đứa nhỏ.
Lý Nam tán thưởng,' Nương, người thật lương thiện, con phải học tập theo người, phải giúp đỡ người khác."
Liễu Phán Nhi lên xe ngựa phía sau.
"Nếu như chúng ta không có năng lực thì ta cũng không quản. Nhưng chúng ta có năng lực rồi, đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, dù sao cũng là một đứa nhỏ, lại còn bị ốm nữa."
Liễu Phán Nhi sờ sờ mặt mình Mọi người nhìn ta làm gì? Không phải chỉ giúp chút chuyện nhỏ thôi sao? Đối với chúng ta mà nói cũng chỉ là việc dễ như trở bàn tay."
Lý Tiểu Bảo, còn có Lý Nam, Lưu thị đều dùng ánh mắt kính phục nhìn Liễu Phán Nhi.
"Chúng ta chỉ cần nhấc tay đã có thể cứu một mạng người, ta thấy chuyện này, có thể làm nên làm thôi."
Bên trong rộng lớn, đủ để ngồi xuống, đứa nhỏ nằm ở bên trên, trên người đắp một tấm chăn, công hiệu của thuốc đã phát huy, đứa nhỏ đang ngủ say. "Nếu như có, hơn nữa không đem lại gì bất lợi cho con, hoặc là không nguy hiểm hay phải đánh đổi tính mạng, vậy con có thể cứu người."
Liễu Phán Nhi cười cười, xoa xoa cái đầu nhỏ của nhi tử và nữ nhi, thấm thía nói.
"Làm người tốt cũng được thôi, nhưng bất kể lúc nào, chúng ta đều phải hiểu rằng, trước tiên phải xác định rõ chúng ta có khả năng hay không."
Lý Tiểu Bảo gật đầu,"”m ừm, nương, người là người tốt nhất trên thế gian này."
Lý Nam gật đầu, biểu cảm đặc biệt nghiêm túc,' Không biết bơi mà còn nhảy xuống nước cứu người, đúng là rất ngu xuẩn."
"Có một người tốt, thấy một người rơi xuống nước, cũng không quan tâm bản thân không biết bơi mà nhảy xuống cứu người, kết quả là người thì không cứu được, mà mình thì cũng chết đuối."
"Người như vậy, cũng là người tốt, có lòng tốt, nhưng rất ngu dốt, các con không được như thế, có biết hay chưa?"
"Nếu như không có năng lực, hoặc là tình huống nguy hiểm, vậy các con không được hành động theo cảm tính, có thể trốn bao xa thì trốn bao xa, trước hết cứ bảo vệ được mình rồi tính."
"Không biết bơi thì có cách cứu người của không biết bơi, ví dụ chúng ta có thể hét lớn, cứu mạng. Người ở gân đó nghe thấy, người biết bơi sẽ đến cứu người."
Lý Tiểu Bảo nghĩ nghĩ,' Chúng ta còn có thể tìm một cái que gỗ kiểu vậy, để cho người đuối nước bám vào."
Liễu Phán Nhi thấy Lưu thị khen, dịu dàng cười cười,' Hành động cử chỉ của phụ mẫu mẫu mực, trẻ nhỏ nghe nhiều tự nhiên cũng sẽ hiểu nhiều điều."
Lưu thị vui vẻ,'Người khác đều khen trẻ con nhà ta thông minh, nhưng thực ra đều do công dạy dỗ hằng ngày của Phán Nhi muội."
Nghe thấy lời các con, Liễu Phán Nhi nở nụ cười,'Đúng, đáng ra phải thế."
Cuối cùng cũng kịp buổi chiều đến huyện thành, cả đoàn người ăn chút đồ ăn, không dừng lâu liền xuất thành, chuẩn bị về nhà sớm chút.