Chương 1323: Đều Là Kẻ Ác (1)
Lý Nam đỏ mặt, lúng túng trả lời: 'Nếu ai dám nổ trúng con, con chắc chắn sẽ dội lại người đó."
"Con xem đi, nếu đã biết sai thì sau này còn dám làm vậy không hả?" Lý Nguyên Thanh trầm giọng hỏi, hài tử có thể nghịch ngợm nhưng không thể gây rắc rối.
Lý Nam gật đầu: "Cha, con biết lỗi rồi, lân sau sẽ không làm ra chuyện hại người cũng không lợi mình như vậy nữa.
Lý Nguyên Thanh rất vui, hài tử vẫn nên được giáo dục đàng hoàng: “A Nam là đứa trẻ thông minh, biết cái gì nên làm, cha và nương của con cũng yên tâm."
Lý Nguyên Thanh đặt Lý Nam xuống đất rồi ôm Lý Tiểu Bảo lên.
"Tiểu Bảo nhà chúng ta cũng không tệ, biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm."
"Sau này cứ tiếp tục phát huy, nghe trưởng bối tự mình dạy dỗ, cũng có thể có chủ kiến, suy nghĩ riêng của mình."
Nghe được cha khen ngợi, Lý Tiểu Bảo rất vui: "Dạ, cha."
Liễu Phán Nhi không thể nào chống lại được sự tấn công nhiệt tình này.
Buổi chiều, có rất nhiều trưởng bối trong thôn tới thăm nhà, Lý Nguyên Thanh đều tự mình tiếp đãi họ, bình dị gần gũi, không chút kiêu ngạo.
Lý Nguyên Thanh không quan tâm, nhào thẳng lên giường.
Liễu Phán Nhi còn đang có tâm sự, vội vàng ngăn cản hành động hấp tấp của Lý Nguyên Thanh: "Chàng đừng vội, ta còn có chuyện muốn nói với chàng."
Rốt cuộc cũng đến tối, Lý Nguyên Thanh đã không thể chờ thêm nữa.
"Dù bây giờ ông trời có tới thì ta cũng không quan tâm. Biết bao nhiêu ngày rồi, ta rất nhớ nàng...
Vì Lý Nguyên Thanh đã về nên cả nhà càng thêm náo nhiệt.
Đến khi Liễu Phán Nhi tỉnh lại đã là ngày hôm sau, mặt trời lên cao ba sào.
Liễu Phán Nhi định xong chuyện mới nói nhưng hai người lại giao lưu nhiệt tình đến hơn nửa đêm
Sau khi kết thúc, Liễu Phán Nhi đã mệt tới mức không mở mắt nổi, vừa ngã đầu đã ngủ.
Đêm đen tối tăm, tình cảm tràn đầy. Bây giờ, trời càng lúc càng lạnh, không khí lạnh giá đến tận xương.
Khi Liễu Phán Nhi rửa mặt chải đầu, thay quân áo xong xuôi rồi ra ngoài thì phòng bếp đã chuẩn bị xong cơm trưa.
Sau khi ăn cơm, Liễu Phán Nhi đi tới đi lui trong phòng, mãi cũng không ra ngoài.
Lý Nguyên Thanh đang luyện võ với hài tử, tiếng cười sang sảng thỉnh thoảng vang lên.
Do đó, Liễu Phán Nhi mới không ra ngoài mà trốn trong phòng.
Liễu Phán Nhi nhìn ánh mắt giêễu cợt, tỏ ý nóng lòng muốn thử của Lý Nguyên Thanh, giơ tay nhéo hắn.
Liễu Phán Nhi nhìn bọn nhỏ đang chơi đùa: "Chuyện này chỉ có thể nói riêng vào buổi tối, khi chỉ có hai chúng ta, không thể nói trước mặt bọn nhỏ."
"Tối qua nàng nói có chuyện muốn nói với ta, là chuyện gì vậy?”
Lý Nguyên Thanh bóc quả óc chó, đút cho Liễu Phán Nhi.
Nghe vậy, Lý Nguyên Thanh nhíu mày, chuyện không thể nói trước mặt bọn nhỏ chắc chắn phải là chuyện rất bí mật: "Được, vậy buổi tối chúng ta đắp chăn rồi nói."
Bọn nhỏ cũng ngồi chơi trên tấm thảm dày.
"Không phải chuyện mà chàng đang nghĩ tới đâu."
Lý Nguyên Thanh cười ha hả: "Không phải chuyện mà ta đang nghĩ thì là chuyện gì?”
"Chàng mới bao lớn, sao lại dâu mỡ như vậy chứ?" Liễu Phán Nhi cảm thấy Lý Nguyên Thanh như biến thành người khác, dường như sau khi không còn áp lực và hoài bão như kiếp trước, hắn đã có thể thả lỏng chính mình.
Khí chất cứng rắn của chàng đâu rồi hả?
Hình tượng lạnh lùng, nghiêm túc đâu?
Sao giờ lại trở nên buôn nôn như một đại thúc dâu mỡ thế này chứ?
"Dầu mỡ?" Lý Nguyên Thanh nhíu mày, tỏ vẻ khó hiểu: "Ta dâu mỡ hồi nào chứ? Trưa nay ta đâu có ăn thịt kho.'
Liễu Phán Nhi bật cười, bắt đầu cười nhạo Lý Nguyên Thanh.
"Dầu mỡ mà ta nói không phải là chàng ăn thịt, mà là đang nói khí chất của chàng đó, giống hệt một đại thúc trung niên dầu mỡ, lải nha lải nha, buôn nôn quá à."
Nghe vậy, Lý Nguyên Thanh lập tức không vui: "Nàng dám chê ta già? Ta còn chưa tới tuổi trung niên nữa, hơn nữa, lúc ở ngoài, ta nghiêm túc đủ rồi."