Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 1328 - Chương 1331: Liễu Gia, Thành Tang, Phương Bắc (1)

Không Gian tồn trăm tỷ vật tư, mẹ kế đưa con trai chạy nạn Chương 1331: Liễu Gia, Thành Tang, Phương Bắc (1)

Chương 1331: Liễu Gia, Thành Tang, Phương Bắc (1)

Lý Nguyên Thanh dẫn người vê Kim Lăng, Lương Bảo cũng đưa người hầu về Kim Lăng.

Lý Nam đã chuẩn bị một gói đồ cho cha nuôi, từ quần áo đến khuyên tai.

Lý Nam đã mua nó cho Lương Bảo bằng số tiên tiết kiệm hàng tháng của mình, đó là tấm lòng của cô bé dành cho người cha nuôi đi xa.

Lương Bảo vui vẻ đón nhận: ”A Nam, cha nuôi đang ở kinh thành chờ con."

Lý Nam gật đầu: "Vâng, cha nuôi, người đừng lo lắng, A Nam sẽ đến ngay thôi."

Nhìn Lương Bảo rời đi, Lý Nam có chút tiếc nuối.

Liễu Phán Nhi cười nói: 'Không nỡ sao?"

Lý Nam gật đầu: "Đúng vậy, cả hai phụ thân đều đã rời đi. Ài, xem ra là vẫn ít phụ thân quá, phải nhận thêm mấy người nữa mới được."

Lý Nam cười ha ha: "Biết rôi ạ, nương. Tóc ta dài quá trán rồi, người cắt tóc cho ta đi.

"Con cho rằng nếu nhận phụ thân thì sẽ nhận được lễ vật, nhưng không phải phụ thân nào cũng tốt."

"Nương, ta chỉ nói thôi, đùa thôi mà, ta yêu cầu rất cao, không phải ai cũng có thể làm phụ thân của ta."

Nghe thấy phụ mẫu, Lý Nam rùng mình, cha của thân sinh phụ mẫu rất xấu xa.

"Con nghĩ về thân sinh phụ mẫu của mình xem, nếu đúng là loại siêu cực phẩm thì đến lúc ấy á, con có muốn khóc cũng chẳng có nơi nào để khóc đâu."

Liễu Phán Nhi đưa tay ra gõ nhẹ vào đầu Lý Nam: "Chỉ cần con hiểu rõ là được, mà ta bây giờ chẳng thiếu thứ gì, ta với phụ thân con thương con như vậy, bây giờ con cũng có nghĩa phụ, không thiếu cả vật chất lẫn tình yêu, không được nhận phụ thân khắp chốn như thế"

Nghe vậy, Liễu Phán Nhi dở khóc dở cười: "Con bé này, không được nhận phụ thân khắp nơi thế đâu."

Cảnh tượng nàng bị chế giếu, bị bắt nạt.

Lý Nam không để tâm: "Nhưng ta không có cữu cữu, cắt tóc mái cũng không sao."

Liễu Phán Nhi vừa định ngăn Lý Nam cắt tóc mái giống Lưu thị, nhưng ký ức trong đầu nàng chợt lóe lên, một số hình ảnh rất rõ ràng. Lưu thị ngăn lại: "Tháng giêng cắt đầu sẽ chết cữu cữu, đừng làm ẩu."

Lý Nam gật đầu: "Đúng, cữu cữu tốt, đương nhiên ta sẽ không đành lòng, nếu không tốt thì sao phải giữ lại?"

"Đi thôi, cho dù ta có huynh đệ, chúng cũng không tốt với ta, cắt tóc cũng không sao, chết cữu cữu thì chết cữu cữu thôi, bọn chúng đáng đời."

Lúc này, Liễu Phán Nhi đã quên mất từ lâu rằng trước đây nàng đã nói rằng muốn dạy các con mình hình thành thói quen tuân thủ phong tục.

Tuy rằng chỉ là một đứa trẻ, nhưng Liễu Phán Nhi biết chính là nguyên thân ca ca mắng nàng là tiện chủng.

Lưu thị sững sờ trong giây lát, tim nàng ấy đập thình thịch khi thấy ánh mắt lạnh lùng của Liễu Phán Nhi: "Phán Nhi, hồi đó muội biết chữ, lại còn biết võ công, bê ngoài trông cũng đẹp, vừa thấy là biết không phải là một cô gái bình thường."

Lý Tiểu Bảo thấy vậy thì cảm thấy có thể trong lòng mẫu thân thấy không vui, tuy mẫu thân không muốn nói ra nhưng những người được gọi là cữu cữu đó chắc chắn không phải là người tốt, đối xử tệ với mẫu thân.

"Bây giờ ta đã có gia đình, tất cả những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, dù có nhớ hay không cũng không còn quan trọng nữa.

Liễu Phán Nhi cười nói: "Ta nhớ được một ít, nhưng không phải tất cả, nhưng mấy cái đó không đáng kể gì đâu."

"Có phải bây giờ muội đã nhớ ra rồi phải không? Có thể kể cho ta nghe được không? Nếu không vui thì nhất định phải nói với bọn ta, đừng giữ trong lòng."

"Nào, A Nam, để ta cắt tóc mái thật đẹp cho con nhé. Tiểu Bảo, con có cần cắt tóc luôn không?”

"Lúc Nguyên Thanh mang muội về, ta đã thấy muội không hề thường, nhưng lúc đó trông muội như thể bị tổn thương đầu, quên mất một số chuyện."

Nếu đúng là tháng giêng cắt tóc chết cữu cữu thì để khiến cho những "cữu cữu" đã bắt nạt mẫu thân không được sống tốt, Lý Tiểu Bảo nghĩ rằng tháng giêng mình nên cạo đầu luôn đi.

"Tóc của con cũng cần phải cắt tỉa, nó hơi dài." Lý Tiểu Bảo cười nói: "Nương, người muốn cắt thế nào cũng được!"

Bình Luận (0)
Comment