Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 1332 - Chương 1335: Luyện Võ, Tìm Bạc (3)

Không Gian tồn trăm tỷ vật tư, mẹ kế đưa con trai chạy nạn Chương 1335: Luyện Võ, Tìm Bạc (3)

Chương 1335: Luyện Võ, Tìm Bạc (3)

Trong hộp đều là những thỏi vàng nguyên chất, nàng đang trong bộ dạng của một gã sai vặt, dĩ nhiên không dám câm nguyên một thỏi vàng đi mua bánh bao.

Lúc này, chỉ còn cách dùng đến ba lạng hai lượng tiền lẻ mà Tiểu Thúy đưa cho.

Nàng mua hơn một chục cái bánh bao vác trên lưng, ăn một chiếc bánh bao, rồi nàng đến phiên chợ sáng để mua ngựa.

Trong quá trình học võ công với Mã Tam, nàng cũng đã học cách nuôi ngựa chọn ngựa, biết loại ngựa nào tốt.

Nàng hạ thấp giọng nói của mình, nhận xét về từng con ngựa một.

Người buôn ngựa nhìn thấy Liễu Phán Nhi bình phẩm đủ thứ về ngựa, rõ ràng là người có chuyên môn. Nên dù cho nhìn nàng khá lạ mặt thì cũng không dám lừa gạt, nghĩ rằng đây là thiếu gia nhà nào đó muốn ra ngoài trải nghiệm cuộc sống.

Vì vậy, Liễu Phán Nhi đã chi năm mươi sáu lượng bạc để mua ngựa, và mười lượng bạc để mua yên ngựa.

Một thỏi vàng trị giá mười lượng vàng, tương đương với một trăm lượng bạc.

Liễu Phán Nhi cất một số thứ không quan trọng vào trong cái hầu bao, còn đồ vật quan trọng vẫn nên cõng trên lưng.

Người buôn ngựa thấy vậy, càng xác định suy đoán trước đó, không dám có ý đồ xấu, nhanh chóng thối lại ba mươi bốn lượng bạc.

Liễu Phán Nhi mỉm cười, bày ra khí chất phóng khoáng của bậc nam nhân: "Vị đại thúc này đúng là biết buôn bán, yên tâm, ngươi đưa ra giá cả hợp lý, yên ngựa cũng tốt, sau này có việc làm ăn gì, chắc chắn sẽ tới tìm ngươi."

'Chúng ta cũng có duyên, sau này hãy thường xuyên ghé thăm tiệm ta, ta tặng ngươi hai cái hầu bao để đựng đồ."

"Đứa nhỏ này không tồi, vừa nhìn đã biết ngươi là người thông minh, không lạ gì khi tuổi còn nhỏ mà đã có thể giúp chủ tử nhà ngươi làm việc."

Người buôn ngựa được Liễu Phán Nhi khen ngợi nên rất vui vẻ, còn tự mình lắp yên ngựa lên cho nàng, rồi buộc chặt hầu bao.

Liễu Phán Nhi vui vẻ hào phóng nói: "Mau thối bạc đi, chủ tử nhà ta đang chờ đấy, nếu công việc của chủ tử nhà ta mà bị chậm trễ, thì cửa tiệm này của ngươi cũng đừng mong mở nữa." Mặc dù người phụ nữ này đã vì một người đàn ông mà làm rất nhiều điêu ngu ngốc, nhưng rốt cuộc thì bà cũng là người mang nàng đến cuộc đời này, bà đã cố gắng hết sức để bảo vệ nàng rồi.

Ra đến ngoài thành, Liễu Phán Nhi không lập tức chạy trốn mà đi đến phần mộ của tổ tiên Liễu gia.

Nàng quỳ gối bên cạnh bia mộ của mẫu thân, dập đầu với mẫu thân Liễu Vân Nhi.

Đến khi mặt trời ló dạng, nàng cưỡi ngựa rời khỏi thành Tang, rời khỏi nơi nàng sinh ra, và rời khỏi đã mang đến cho nàng biết bao sự khổ cực, uất hận và đau khổ.

Hắn là Liễu gia sẽ sớm biết chuyện nàng đã rời đi, vậy nên Liễu Phán Nhi càng không dám dừng lại, nàng không còn bất kỳ vướng bận gì.

Còn nếu nàng không đủ sức xây dựng được gì, thì nàng chỉ còn cách tự bảo vệ mình, có thể sẽ không thể quay trở lại.

Cưỡi lên lưng ngựa lần nữa, Liễu Phán Nhi quan sát bốn phía, sau đó thúc ngựa đi khỏi đó.

Liễu Phán Nhi lại dập đầu với ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu, nếu kiếp này có thể gầy dựng được cơ nghiệp riêng, nàng nhất định quay về báo thù.

Trời đất rộng lớn, cuối cùng nàng cũng chỉ là một đứa trẻ, không biết nên đi về đâu, lập tức nhớ đến di mẫu mà mẫu thân từng nhắc qua, bà ở thành Tây Bắc.

Liễu Phán Nhi đã có mục tiêu rõ ràng, nên cai trang thành nam nhân, sau đó đi tới thành Tây Bắc.

Tuy dáng người nàng khá cao ráo, nhưng sau cùng thì nàng vẫn chỉ mới mười ba tuổi, cộng thêm nhiều năm ăn không đủ no, nên có hơi yếu ớt, nhưng may mắn nàng thường xuyên rèn luyện võ công nên sức lực khá mạnh mẽ.

Mấy việc này đều học từ Mã Tam trong lúc ông kể lại cuộc hành tẩu giang hồ khi xưa, Liễu Phán Nhi nghe được, lập tức nhớ kỹ.

Nàng dùng giấy dầu gói kỹ số bạc lại, rồi khâu nó vào trong y phục, thậm chí đế giày nàng cũng giấu đi, vàng cũng chia ra nhét nhiêu nơi.

Bình Luận (0)
Comment