Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 1337 - Chương 1340: Có Mai Phục Sao? (1)

Không Gian tồn trăm tỷ vật tư, mẹ kế đưa con trai chạy nạn Chương 1340: Có Mai Phục Sao? (1)

Chương 1340: Có Mai Phục Sao? (1)

Quả nhiên đúng như dự đoán của nàng, sau khi Liễu Phán Nhi nhìn thấy bao tải đã bị ướt, nàng liên lập tức chạy tới nhặt lên: "Thật may mắn, ta không có làm mất nó."

Nhìn thấy động tác của Liễu Phán Nhi, Lý Bách Hộ chẳng những không ngăn cản, mà ngược lại còn vô cùng khâm phục tài nghệ của Liễu Phán Nhi.

Thảo nảo nàng chỉ là một nữ tử mà cả gan dám một mình đi nhờ cậy người thân, hóa ra công phu của nàng cũng không tệ, lại là một người thông minh nữa.

Hôm nay trời đổ mưa, nếu thời tiết tốt thì cho dù Liễu Phán Nhi không đánh được thì cũng có thể trốn thoát được.

Thế là Liễu Phán Nhi dẫn một nhóm người đi đến ngôi chùa đổ nát, quả nhiên trước cửa vẫn còn ba cổ xe ngựa, bên trên vẫn còn hàng hóa.

Liễu Phán Nhi liền giới thiệu, nàng cũng cố gắng bình tĩnh lại: 'Những hàng hóa này vừa rồi thuộc về ba tên kia, bên trong đã đốt lửa, chúng ta có thể trực tiếp vào trong để sưởi ấm."

Ngôi chùa đổ nát tuy không lớn nhưng đại sảnh cũng không nhỏ.

Trước đây ba tên đàn ông cường tráng kia đã từng lau chùi sạch sẽ, hơn nữa cũng đã đốt lửa, cho nên bên trong cũng khô ráo và ấm áp hơn rất nhiều.

Liễu Phán Nhi nhanh chóng lấy quần áo từ bên trong ra, nhân lúc mọi người không chú ý nàng liền thay y phục, rồi sau đó lấy y phục bị ướt phơi lên cái giá bên cạnh đống lửa.

Với bán kính hàng trăm dặm, nếu không tìm được chỗ nghỉ ngơi thì chỉ có thể dâm mưa mà thôi.

Liễu Phán Nhi tìm thấy con ngựa của mình, từ trên lưng ngựa lấy xuống một cái giỏ và đặt nó cạnh bên đống lửa.

Dù sao thì một ngôi chùa đổ nát cũng còn tốt hơn một cái hang động rất nhiều.

Có lẽ họ có thể tìm được hang động, thế nhưng hang động sẽ rất tối và ẩm ướt, hơn nữa còn có rắn, chuột và kiến.

Cái giỏ được bọc bằng vải dầu từ trong ra ngoài nên không bị ướt.

Sau khi có một vài người bước vào, họ liên thở phào nhẹ nhõm.

Đợi đến khi những người này ổn định ngựa ở bên ngoài, mang hết hành lý đi vào bên trong, họ liền nhìn thấy Liễu Phán Nhi giống như một con chuột nhỏ đang bận rộn nấu ăn.

Một lúc sau, ngôi chùa đổ nát tràn ngập mùi trà dầu.

Trên bếp lửa có hơn chục chiếc bánh màn thầu đang được nướng chín vàng.

Liễu Phán Nhi lấy một chiếc nồi nhỏ trong giỏ ra, treo trên lửa, đổ một ít nước từ trong túi nước, sau đó mở túi giấy dầu, đổ một túi trà dầu vào nồi và không ngừng dùng đũa khuấy đều.

Lý Bách Hộ gật đầu: "Được, ta lập tức chặt xuống."

Trước đây do ăn uống không tốt, cho nên Liễu Phán Nhi vốn rất gầy, dáng người của nàng rất cao, cho nên trông nàng càng thêm mong manh. Còn bây giờ nhìn nàng lại giống một nam tử gây yếu.

"Các vị đại ca, mau mau ăn đi. Màn thầu và trà dầu đều đã nóng rồi." Liễu Phán Nhi cười nói: "Nhưng ở đây ta chỉ có hai cái bát tre, nếu có thể, cánh cửa kia được làm bằng tre, mọi người có thể tìm thân tre to, chặt nó xuống mang qua đây làm thành một cái bát”

Lúc này, Liễu Phán Nhi đã chải lại tóc, nhưng vẫn như cũ mặc quần áo thô lỗ của nam giới.

Một lúc sau, Lý Bách Hộ quay về với một số tre vừa chặt được.

Bây giờ thì toàn thân ướt sũng, nhưng có thể uống một ngụm trà dầu nóng và ăn bánh màn thầu nướng có vỏ bên ngoài mêm mại, quả thực cũng là một loại hưởng thụ.

Mặc dù là ăn thịt nhưng mùi vị không ngon lắm.

Thông thường, khi ăn ở nơi hoang dã, mọi người sẽ giết thỏ rừng và gà lôi, nhổ lông, lấy nội tạng ra, sau đó xát một ít muối rồi nướng trên lửa.

Mọi người uống trà dầu nóng và ăn bánh màn thầu nướng với một ít dưa muối, mùi vị quả nhiên không tệ.

Nhất là vào những ngày mưa, mà cơn mưa vào cuối thu thường rất lạnh.

Khớp tre được chia điều cho từng người, Liễu Phán Nhi rót trà dầu vào khớp tre cho mọi người.

Liễu Phán Nhi bưng bát lên, lấy hai cái bánh màn thầu, sau đó ăn rất nhanh.

Bình Luận (0)
Comment