Chương 1347: Di Mẫu Ở Thành Tây Bắc (2)
Lý Bách Hộ nói lớn: "Yên tâm, bọn ta nhất định sẽ giữ sức khỏe thật tốt"
Đợi đến khi không nhìn thấy dấu vết nào của Liễu Phán Nhi nữa, Lý Bách Hộ mới dẫn người rời đi bằng hướng khác.
Nửa ngày sau, lúc Lý Bách Hộ nghỉ ngơi, lấy đồ từ trong ngực, lúc này mới phát hiện là hầu bao khi đó.
Lý Bách Hộ mở ra nhìn, bên trong vậy mà lại có số bạc lớn, còn có mấy tấm ngân phiếu.
Tổng có tới năm mươi lượng bạc, một trăm tấm ngân phiếu, thậm chí lớn nhất chính là ba trăm lượng bạc.
Lưu Khuê sửng sốt: 'Lý Bách Hộ, bên trong chứa gì vậy?"
Lý Bách Hộ cất lại: "Vừa rồi Liễu tiểu đệ cho chúng ta một ít ngân lượng, có số bạc này, chúng ta không chỉ có thể giết Ngô Thành, hoàn thành nhiệm vụ, mà còn có thể trở về an toàn."
Lưu Khuê sửng sốt: "Không nghĩ tới Liễu tiểu đệ lại là người có tiền."
Khi đã vào thành, nàng mua một ít nước và đồ ăn, vác theo trên lưng, không dám mua ngựa ở thành Vân.
Lý Bách Hộ dẫn theo đám người đã cải trang, xâm nhập thành Vân lần nữa, nhất định phải giết chết phản đồ Ngô Thành.
Hiện tại chỉ còn cách đi bộ, cũng may nàng có thể chịu được khổ cực, hơn nữa từ sau khi giết người, cộng thêm việc ở cùng đám người Lý Bách Hộ được một khoảng thời gian, nên trên người nàng tỏa ra luồng sát khí dọa người.
Còn về con ngựa, dọc đường đi trong lúc chạy trốn, nàng đã thả nó đi.
Liễu Phán Nhi cầm theo phong thư kia, mặc y phục cải trang.
Cho dù nàng chỉ đi một mình, thì khi gặp phải người có ý đồ xấu, nàng sẽ lập tức rút dao găm ra, dọa sợ được một ít kẻ xấu.
Lý Bách Hộ lắc đầu, thở dài một hơi: "Cũng là một người đáng thương, nhưng đúng là đệ ấy đã giúp chúng ta rất nhiều, có số tiên này, khả năng thành công của ta càng cao.
Cát vàng phủ đầy trời, nơi đây cằn cỗi ít mưa.
Cứ đi bộ thêm mấy ngày, Liễu Phán Nhi mới mua một con ngựa, lần nữa cưỡi ngựa lên đường.
Qua nửa tháng, rốt cục đã đến được thành Tây Bắc.
Nàng còn mua thêm một vài đôi giày, mang theo túi vải của mình rồi rời khỏi.
Ánh nắng mặt trời và gió cát ở Tây Bắc đã khiến di mẫu Lưu Vân Hoa trông có hơi già dặn hơn so với tuổi.
May mắn thay, ở đây lại có một con sông, sau khi tuyết trên núi tan hết, nó đã chảy xuống rất nhiều nước.
Dựa theo địa chỉ mẫu thân đã nói, nàng tìm được quán trọ Cát Tường, cũng tìm được di mẫu Lưu Vân Hoa một cách thuận lợi.
Môi Liễu Phán Nhi khô nứt, uống một ngụm nước kiêm*, không nhịn được mà cảm thán, thành Tây Bắc này thật là rộng lớn. (*: nước có độ Ph cao)
Lưu Vân Hoa đang lớn tiếng chiêu mộ khách nhân ghé quán trọ, giọng nói bà ấy rất 1o.
"Hài tử này, Liễu Vân Nhi là gì của ngươi? Chính là Liễu gia có tiệm tơ lụa lớn nhất thành Tang đó, ở đó còn có rất trang trại và xưởng dâu tằm của Liễu gia."
Liễu Phán Nhi đáp: "Con đến từ Liễu gia ở thành Tang, người là Lưu Vân Hoa chuyển đến đây từ thành Tang đúng không ạ?”
Bà chủ Lưu Vân Hoa cười ha ha, cẩn thận đánh giá Liễu Phán Nhi đang dắt ngựa, chuẩn bị thuê trọ: "Vị tiểu ca này, nhìn người có chút quen? Ngươi đến từ đâu? Có muốn ghé lại quán trọ không?”
Liễu Phán Nhi tiến lại gần, nhìn về phía bà chủ.
Lưu Vân Hoa nghe vậy thì cẩn thận nhìn ngắm nàng, cảm thấy đứa nhỏ này có nét giống mình, lại nhớ đến Liễu gia ở thành Tang.
Mặc dù trên gương mặt đã xuất hiện nếp nhăn, nhưng vẫn có thể thấp thoáng nhìn ra vài nét tương đồng với mẫu thân nàng.
Liễu Phán Nhi lấy ra tín vật của mẫu thân, đó là nửa miếng ngọc bội hình hoa sen, đưa cho bà ấy.
"Con là Liễu Phán Nhị, Liễu Vân Nhi là mẹ con, lúc con tám tuổi, mẫu thân qua đời vì bệnh. Gia nghiệp cũng bị rơi vào tay người phụ thân ở rể luôn tỏ vẻ đạo mạo. Lúc con mười ba tuổi, phụ thân và kế mẫu đính hôn cho con với một tên khốn đã đánh chết ba người nương tử."