Chương 1352: . Không Làm Được Gì Đã Gặp Lại (2)
Đột nhiên nhớ đến lá thư vẫn chưa được gửi đi, Liễu Phán Nhi vội vàng lấy lấy ra một lá thư từ trong quân: "Xin lỗi, ta đã tìm rất nhiều cách, thậm chí còn theo đại biểu ca đi vào quân doanh giao rượu, nhưng vẫn không có cơ hội gặp Triệu tướng quân. Lá thư này vẫn chưa được gửi đi, phụ sự giao phó của Lý đại ca rồi."
Lý Bách Hộ mỉm cười, nhận lấy lá thư, trực tiếp mở ra: "Muội xem, trên lá thư này không có gì cả. Đưa muội lá thư này là mong muội rời đi, không cần phải theo bọn ta nữa.
"Hả?" Liễu Phán Nhi sửng sốt một hồi, không dám tin, cướp lấy lá thư quả nhiên là trống không, mắt ngay lập tức đỏ hoe.
Nàng hiểu ý tốt của Lý Bách Hộ, lúc đó nàng sợ đi đường một mình, nhưng đối với phó thác của Lý Bách Hộ nàng cho dù sợ hãi cũng cố gắng để hoàn thành, cho nên sẽ đồng ý ý rời đi.
Lý Bách Hộ thấy Liễu Phán Nhi khóc, trên mặt có chút bối rối: "Xin lỗi, ta... ta không cố ý lừa muội, mà là lúc đó nguy hiểm, ta cũng không biết có thể sống sót trở về hay không, cho nên mới nghĩ cách để muội rời đi."
Liễu Phán Nhi lau nước mắt, nhìn Lý Bách Hộ với ánh mắt cảm kích: "Đa tạ Lý đại ca, ta hiểu ý tốt của huynh. Đến thành Tây Bắc còn qua đây thăm ta. Huynh đã ăn cơm chưa? Ta nhờ nhà bếp làm cho huynh chút thức ăn."
Lý Bách Hộ mỉm cười xua tay, đặt một chiếc hộp lên quây: "Không cần đâu, ta còn phải quay về phục mệnh. Đa tạ số bạc muội đã tặng, nhờ vậy chúng ta mới có thể mua ngựa. Đây là đồ ta mang về từ trong phủ của Ngô thành xem như báo đáp tình nghĩa số bạc muội tặng lúc trước."
Nói xong, Lý Bách Hộ đã đi ra ngoài, lên ngựa dẫn theo người rời đi.
Vốn dĩ cho rằng có thể thường xuyên gặp Lý Bách Hộ, nhưng không ngờ lần chờ này lại chờ đến hai tháng.
Chờ sau khi Lý Bách Hộ đi, Lưu di mẫu nhìn chiếc hộp liền mở ra xem: "Trời ơi, thế mà là một hộp ngọc trai, ở đâu ra vậy? Người vừa nãy là ai?"
Vừa rồi đến hơi muộn, không nhìn rõ tướng mạo Lý Bách Hộ kia, thấy bộ dáng rất cao, cũng rất trẻ.
Lưu di mẫu nghe vậy thì nhanh chóng đóng hộp lại, đẩy đến trước mặt Liễu Phán Nhi: "Vậy con giữ cẩn thận, tương lai làm của hồi môn của con. Đúng rồi, lần sau Lý Bách Hộ kia đến, ta sẽ cảm tạ hắn ta, mời hắn ta uông rượu ngon." Liễu Phán Nhi mỉm cười: "Thứ này là của Lý Bách Hộ cho ta, trên đường gặp kẻ xấu là huynh ấy đã cứu ta. Sau đó ta cũng giúp bọn họ, hơn nữa còn tặng bọn họ một ít bạc. Hiện tại bọn họ hoàn thành nhiệm vụ, đặc biệt đến để cảm tạ số bạc ta đã tặng."
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Được, đa tạ di mẫu, đó là ân nhân cứu mạng của ta."
Lúc đó có sáu người, trở về cũng là sáu người, không có hy sinh, thật tốt.
Mấy ngày nữa lại trôi qua, thành Tây Bắc cũng trở vê dáng vẻ yên bình vốn có của nó, Lý Bách Hộ mang theo mấy vị huynh đệ đến quán trọ Cát tường uống rượu.
Ngược lại là, Thái tướng quân vì giả mạo chiến công lại có thêm bằng chứng xác thực ông ta thông địch phản quốc nên đã bị bắt lại, áp giải về kinh.
Nghe được tin tên đại phản tặc kia đã bị bắt, Liễu Phán Nhi mới cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, cũng bắt đâu mong ngóng Lý Bách Hộ sớm đến đây uống rượu.
Thời gian này, người của quân doanh cũng không có ai đến uống rượu, vẫn luôn có một loại cảm giác bão tố sắp kéo đến."
Dì Lưu nhiệt tình chào đón: "Các vị đều là ân nhân cứu mạng ngoại sanh nữ của ta, lão Chu mau đi lấy ra rượu ngon của ông ra đây, đại lang, ngươi nói tức phụ nhà ngươi làm thêm vài món ngon, hôm nay chúng ta phải tiếp đãi những tráng sĩ này thật tốt."
Lý Bách Hộ cung kính cười: "Tại gia, Lý Nguyên Thanh, Chu thúc, Chu thẩm."
Những người khác cũng nhanh chóng chào hỏi.
Liễu Phán Nhi vô cùng vui mừng "Di mẫu, di phụ, đây là ân nhân cứu mạng của con, Lý Bách Hộ. Lý Bách Hộ, đây là di phụ, di mẫu của ta, họ đều là những người cần mẫn lương thiện.