Chương 1361: Tại Sao Lại Đánh Ngất Liễu Phán Nhi? (2)
Chu Tự Thành cũng thắc mắc: "Phán Nhi rất thông minh, đã giúp ngươi rất nhiều chuyện.”
Trên khuôn mặt ngăm đen của Lý Nguyên Thanh hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng: "Chúng ta sắp sửa cùng đại quân chiến đấu, phải đối mặt với muôn vàn nguy hiểm. Ta không muốn Phán Nhi chết đi như vậy, ta định để nàng ấy ẩn náu dưới tâng hầm."
"Đến lúc nàng ấy tỉnh lại, có lẽ quân ta đã giành được chiến thắng. Dù cho chúng ta sống hay chết, thì Phán Nhi vẫn có thể sống tiếp."
Chu Đại Lang và Chu Tự Thành nhìn nhau, gật đầu: "Lý Bách Hộ, huynh nói đúng, chúng ta phải giữ lại Phán Nhi. Cả nhà ta đều chết hết rồi, lần này bọn ta sẽ theo huynh, nếu chết, thì mọi chuyện coi như xong."
Kể từ khi mất đi người nhà, bọn họ đã sống như những cái xác không hồn, chỉ có thể dựa vào thù hận để gắng gượng cho đến giờ.
Miễn là có thể đánh đuổi được bọn man di kia của Tây Vân quốc, dù phải chết bọn họ cũng cam lòng.
Lý Bách Hộ gật đầu: "Vậy ta sẽ đưa Phán Nhi xuống hầm, ngoài ra... ta sẽ viết một lá thư để lại cho nàng ấy. Nếu như ta chết, nhờ nàng ấy giúp ta thu xếp chuyện hậu sự."
"Hai người có điều gì muốn nói, thì nói trước với Phán Nhi đi, để tại tâm nguyện gì đó cho nàng ấy, cũng nói cho nàng ấy biết sau này phải sống như thế nào."
Lý Nguyên Thanh cũng sợ chết, nhưng hắn muốn bảo vệ tòa thành này, muốn bảo vệ cô nương lương thiện này.
Liễu Phán Nhi có võ công, cho dù họ có chết đi, cũng không ai dám bắt nạt nàng.
Sau khi nhi tử viết xong, Chu Tự Thành cũng viết thêm rằng, ông ấy đã chôn một hũ bạc dưới gầm giường của ông ấy và nương tử.
Chu đại lang viết rằng, hy vọng sau khi chết, hắn ta được chôn cất cùng với người nhà. Tốt nhất là tìm một nơi có phong thủy tốt, sau khi mang cả nhà hắn ta hỏa táng xong thì chôn cả nhà họ cùng nhau, coi như người một nhà được đoàn tụ.
Chu đại lang mang giấy, bút lại, sau đó viết một lá thư cho Liễu Phán Nhi.
Chờ khi thành Tây Bắc khôi phục được bình yên, Liễu Phán Nhi tỉnh lại, nàng đã được an toàn, cũng có tiền để lo cho cuộc sống.
Lý Nguyên Thanh đưa Liễu Phán Nhi đặt vào trong hầm, bên trong có lương thực, đủ để nàng ấy không bị đói cho đến khi cuộc chiến kết thúc. Còn nếu hắn không chết, hắn nhất định sẽ trở về cưới nàng.
Hắn đã mang quân hưởng trong suốt mấy năm nay của mình cùng với những thứ mà hắn chiếm được từ chỗ quân địch, chôn dưới một gốc liễu già mấy trăm năm tuổi nằm cách miếu Thành Hoàng ở ngoại thành năm trăm thước vê phía nam.
Tất cả những thứ này hắn để lại cho Liễu Phán Nhi
Trong bức thư, Lý Nguyên Thanh viết rằng, nếu hắn chết mà quân đội có đưa bạc bồi thường, hãy gửi tất cả cho phụ mẫu của hắn, coi như trả lại công sinh thành. Còn về ơn dưỡng dục, thì quên đi, phụ mẫu đối xử với hắn cũng chẳng tốt.
Chờ đến khi thấy một vài tên man di bắt đầu ôm bụng chạy toán loạn, Lý Nguyên Thanh dẫn người mang từng thùng dầu đổ vào doanh trướng của bọn chúng.
Lý Nguyên Thanh mang theo phụ tử chu Gia và nhóm người của mình rời khỏi quán trọ Cát Tường.
Lý Nguyên Thanh sai vài người trong đội mặc y phục của bọn man di, cải trang thành người của bọn chúng lén đi đến giếng nước ở gần nơi bọn Tây Vân quốc đóng quân, bỏ thuốc sổ vào giếng nước đó.
Những lời này tuy đơn giản nhưng chứa đựng tình cảm sâu đậm.
Rất nhanh sau đó bọn họ đã bị phát hiện, Lý Nguyên Thanh ném đuốc lửa đang cháy trên tay vê phía doanh trướng.
Những tiếng "phần phật" vang lên, ngọn lửa hừng hực bốc cháy thật lớn.
Trong phút chốc, doanh trại của bọn man di trở nên hỗn độn, bọn chúng bỏ chạy tán loạn, có tên thì không mặc y phục, có tên thì không có vũ khí...
Nhưng Lý Nguyên Thanh không xông lên ngay lập tức, chờ khi quân ta ở ngoài thành nhìn thấy ánh lửa bùng lên, rôi bắt đầu công thành, hắn mới dẫn người xông lên chiến đấu.