Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 1366 - Chương 1369: Có Thù Thì Phải Trả (1)

Không Gian tồn trăm tỷ vật tư, mẹ kế đưa con trai chạy nạn Chương 1369: Có Thù Thì Phải Trả (1)

Chương 1369: Có Thù Thì Phải Trả (1)

Lưu thị lau đi nước mắt, nhanh chóng nói: "Đúng vậy, đúng vậy, mau chuẩn bị thức ăn cho Phán Nhi, A Phương, con mau xuống nhà bếp xem có cháo hay không?"

Lý Phương lau khóe mắt trả lời: "Vâng, mẫu thân, con xuống nhà bếp ngay."

Lưu thị bảo Lý Nam và Lý Tiểu Bảo rời khỏi, không để hai tiểu hài tử ở lại đây làm phiền Liễu Phán Nhi: "A Nam, Tiểu Bảo, Cát Tường vừa mới đi ngủ, các ngươi tới xem con bé đã tỉnh chưa? Bây giờ mẫu thân của hai ngươi còn đang yếu, chuyện chăm sóc muội muội giao lại cho hai ngươi đó.'

Lý Nam gật đầu, tỏ ra nghiêm túc: "Mẫu thân, người đừng lo, con là tỷ tỷ, con sẽ chăm sóc cho muội muội."

Lý Tiểu Bảo cũng nói lí nhí nói: 'Mẫu thân, sau này người đừng tham ngủ như thế nữa, chúng con rất lo lắng."

Liễu Phán Nhi xoa đầu Lý Nam và Lý Tiểu Bảo, cười mỉm: "Hài tử ngoan, A Nam, Tiểu Bảo, Cát Tường muội muội giao lại cho hai con."

"Vâng." Cả hai huynh muội nắm tay nhau đi ra ngoài để đến thăm muội muội.

Lưu thị và đại phu Tiểu Thành cũng rời khỏi phòng, không bao lâu sau, nước nóng đã được đưa đến.

"Ta trước đây cũng nghĩ rằng ta mượn xác hoàn hồn, nhưng đối với tất cả mọi thứ thuộc về Lý Nguyên Thanh ta đều tình nguyện tiếp nhận, bao gồm cả dưỡng tử và dưỡng nữ của mình"

Lý Nguyên Thanh lau tóc cho Liễu Phán Nhi, nhân đó hắn cũng hỏi: "Phán Nhi, rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra?"

"Tất cả những chuyện đó đều rất chân thực, giống như là ta đã trải qua một lần rồi. Trước đây, ta luôn cảm thấy mình là ngươi mượn xác hoàn hồn, nhưng bây giờ ta không còn nghĩ vậy nữa, ta cảm thấy đó chính là kiếp trước của chúng ta."

"Nguyên Thanh, trong hai ngày qua ta mê mang không dậy nổi, trong giấc mơ, ta đã trải qua quá khứ của nguyên thân trước đây. Từ việc đi đến thành Tang ở phương Bắc xa xôi rồi bị chính người phụ thân lòng lang dạ thú kia khinh miệt, đến việc trốn chạy đến Thành Tây Bắc để tìm họ hàng nương tựa..."

Liễu Phán Nhi nhìn vào bản thân mình trong gương, giống như nàng đã nhìn thấy "Liễu Phán Nhi" ở trong giấc mơ.

Trong khoảnh khắc Lý Nguyên Thanh trở nên ngơ ngác, ánh mắt hắn hơi thay đổi, sau đó hắn như nhớ ra điều gì đó kỳ lạ: "Phán Nhi, nghe nàng nói vậy, ta cũng có nghi ngờ tương tự.

Liễu Phán Nhi tắm rửa, thay đồ sạch sẽ, cuối cùng nàng cũng cảm thấy thoải mái hơn.

"Cũng vì biết được sự việc ở Lý gia thôn, phủ Ngọc Dương ta mới hiểu tại sao Liễu Phán Nhi, mặc dù đã có lòng tốt, nhưng không thể thân thiết với hài tử."

Liễu Phán Nhi vô cùng đồng tình: "Đúng vậy, nếu không thì không thể giải thích được nguyên nhân chúng ta thân thiết với hài tử đến vậy! Đối với dưỡng tử, dưỡng nữ, ngay từ đầu chúng ta giường như đã có tình cảm với chúng, chứ không phải chỉ cảm thấy thương hại."

"Trước đây, ta không có ký ức sâu đậm với quá khứ, thậm chí một số kí ức còn bị đứt quãng. Nhưng sau lân ngủ mê này, ta đã nhớ lại tất cả mọi chuyện của quá khứ."

"Nàng nói cũng đúng, có lẽ đây chính là kiếp trước của chúng ta. Ta đoán, có lẽ chúng ta đã để lại quá nhiều tiếc nuối, vì vậy sau khi chết đi, chúng ta đầu thai đến thế giới hiện đại. Vì chúng ta đã làm nhiều việc thiện, nên bây giờ chúng ta có cơ hội sống lại.

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Được, kiếp này cả kiếp sau nữa, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.'

Liễu Phán Nhi gật đầu, mỉm cười đầy thoải mái: "Đúng vậy."

Lý Nguyên Thanh ôm lấy Liễu Phán Nhi, đầu hắn dúi vào trong mái tóc dài của nàng, nói nhỏ: "Phán Nhi, dù là quá khứ hay hiện tại, bất kì lúc nào, cũng đừng bỏ lại ta một mình, được không?

Lý Nguyên Thanh cười: "Nàng đừng quá bận tâm, như vậy không tốt sao? Điều này chứng minh rằng chúng ta đã hoàn toàn hòa nhập vào thời đại này. Sử dụng kiến thức và những thứ chúng ta sỡ hữu, để tạo phúc xã hội này ˆ"

Bình Luận (0)
Comment