Chương 1379: Chờ Đến Mức Sốt Ruột Rồi. (2)
Liễu Phán Nhi nghĩ nghĩ, cảm thấy Lý Nguyên Thanh nói có đạo lý,'Nói cũng đúng, dù sao kinh thành vẫn còn Cố đại nhân, có hắn ở đó, ngươi ở Bắc Nhung cũng không cần lo lắng hậu phương."
Lần này phối hợp với Cố Thiệu ở Kim Lăng, khá là thuận lợi, hoà hợp, Lý Nguyên Thanh cũng biết được năng lực của Cố Thiệu.
Mặc dù về chuyện tư thì luôn phân tranh cao thấp, nhưng đối với chuyện công, hai người cùng chung chí hướng.
Huống hồ bây giờ Cố Thiệu sắp thành thân với Cửu công chúa rồi, chút khó chịu trong lòng Lý Nguyên Thanh cũng đã biến mất.
Một đôi người cứ như thế, ung dung thong thả, có lúc đi qua nơi có cảnh đẹp, còn muốn dừng lại ngắm phong cảnh.
Thời tiết tháng ba, xuân quang vô hạn.
Không lạnh không nóng, tinh thân sảng khoái.
Những ngày ở Đại Chu, lần đầu Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh trải qua cuộc sống thoải mái mà yên tĩnh như thế.
Lý Đại Bảo lắc đầu,'Bẩm nhạc phụ, công việc không có gì khó khăn. Bệ hạ muốn một trăm bộ lưu ly và một trăm cái đồng hồ để bàn, đồng hồ treo tường, hiện tại đã hoàn thành rồi. Trải qua nghiệm thu, tất cả đều đạt tiêu chuẩn, ta cũng có thể thở phào."
Lý Đại Bảo ở kinh thành, biết sau khi qua năm mới, cha nương sẽ đến kinh thành, đã mong chờ từ lâu.
Bây giờ đang là giờ ăn cơm trưa, nha môn Tê tam lão gia làm việc cách Lý Đại Bảo không xa, cho nên hầu như ngày nào cũng ăn cơm trưa cùng với Lý Đại Bảo.
Hiện tại Lý Đại Bảo đã mười ba tuổi rồi, lại cao lên thêm một chút, vừa mới trở về sau khi nhận quan phục mới làm vừa người xong ở quan phủ.
Nhưng bây giờ đã sắp tháng tư rồi, phụ mẫu và đệ đệ, muội muội vẫn chưa đến kinh thành.
Hôm nay thấy Lý Đại Bảo nuốt thức ăn không trôi, Tê tam lão gia hỏi: "Đại Bảo, gặp phải chuyện khó gì sao?”
Mọi người trên đường này, cũng học được rất nhiều, mở mang được nhiều kiến thức.
Lý Đại Bảo vẫn phiền muộn như cũ,'Trạch tử của phường Bình Khang, ta đã chỉnh đốn từ trong ra ngoài mấy lần rồi, đến cả tổ chim én trên xà nhà, ta cũng lắp thêm tấm kê.
Tê tam lão gia cười cười, sờ vào chòm râu trên miệng,'Cha nương ngươi nhất định không sao đâu, mấy năm nay cha ngươi và nương ngươi, xa nhiều gần ít, bây giờ hiếm lắm mới được đồng hành cùng nhau, hơn nữa tiểu muội của ngươi vẫn nhỏ, đi đường chậm một chút mới tốt."
"Thay vì có thời gian này, còn không bằng chỉnh đốn phủ nhiều hơn, mua thêm một ít đồ chơi nhỏ của kinh thành, dỗ dành đệ đệ, muội muội ngươi."
"Ta không hứng thú lắm, là bởi vì cha nương ta vẫn chưa đến kinh thành, ta rất nhớ bọn họ. Đã được một tháng rưỡi rồi, ta rất lo lắng."
Tê tam lão gia nhìn tính trẻ con của Lý Đại Bảo, không khỏi thấy buồn cười, đây mới là phản ứng mà một hài tử mười ba tuổi nên có.
Đúng lúc này, đầy tớ của Lý Đại Bảo nhẹ tay nhẹ chân bước vào, Hầu gia, phu nhân và lão gia, còn có cả tiểu thư, tiểu thiếu gia đều đã vào trong phủ, quản gia vừa mới phái người đến thông báo."
Lý Đại Bảo nghe thấy lời này, không ăn cơm nữa, vội vàng đứng lên,'Nhạc phụ, ta về nhà trước, người ăn cơm xong, đi một chuyến đến công bộ, xin nghỉ giúp ta."
"Đồ chơi nhỏ ở trong kinh thành, ta cũng đã mua rồi, chỉ đợi đệ đệ muội muội đến, nếu như vẫn chưa đến, đồ chơi bị hỏng mất, ngày mai ta lại mua."
Bình thường Lý Đại Bảo luôn làm việc với người lớn, vì để có uy nghiêm, luôn làm ra dáng vẻ người lớn, cũng khá mệt đấy.
"Được thôi, ngươi về trước đi. Nói ra ngươi cũng phải nửa năm rồi chưa gặp cha nương ngươi. Sau khi quay về, thay ta gửi lời hỏi thăm với cha nương ngươi." Tê tam lão gia cười cười,'Chậm thôi, đừng để bị ngã."
Tiếng cười sảng khoái, truyền đi rất xa.
Lý Đại Bảo vén quan phục lên, chạy nhanh như một cơn gió, trên đường còn suýt đụng vào người khác.
Lý Đại Bảo cười cảm tạ,'ÐĐa tạ nhạc phụ."