Chương 1385: Trâm Vàng Kim Phụng (2)
Đây là chuyện Triệu hoàng hậu tự mình bảo nội thị dặn dò, nàng ấy muốn gặp khuê nữ mầm mại một chút.
Triệu hoàng hậu có ba nhi tử, duy chỉ không có nữ nhi, dù đã nhận nuôi một tiểu công chúa có mẫu thân thân sinh đã qua đời, nhưng vẫn không thể làm dịu tâm tư mong nhi nữ của hoàng hậu.
Lệ thái phi với Cửu công chúa không muốn Liễu Phán Nhi trốn mất nữa nên tới chỗ của Triệu hoàng hậu trước.
Trước khi đi gặp Triệu hoàng hậu, nàng đặc biệt tắm rửa cho nữ nhi.
Không chỉ vậy là khi vừa tiến vào cung điện của Triệu hoàng hậu, Liễu Phán Nhi lại thay tã cho nhi nữ lần nữa rôi mới bước vào.
Lần này mấy đứa bé cũng đi theo, đứng theo thứ tự sau lưng Liễu Phán Nhi.
Liễu Phán Nhi dẫn theo mọi người hành lễ với Triệu hoàng hậu: "Thỉnh an hoàng hậu nương nương, thái phi nương nương, Cửu công chúa điện hạ."
Cửu công chúa đứng lên, nhanh chóng đỡ Liễu Phán Nhi dậy: "Phán Nhi tỷ tỷ xin hãy đứng lên, ta thấy rất vui khi biết tỷ đến kinh thành."
Triệu hoàng hậu nhẹ gật đầu: "Lệ mẫu phi nói đúng lắm, là bổn cung quá tham lam. Chẳng qua là cô nương mềm mềm thơm thơm thật khiến người yêu thích mài!"
Triệu hoàng hậu đưa tay: "Đức Thụy phu nhân, có thể để bổn cung ôm Tiểu Cát Tường một cái được không?”
Lệ thái phi biết năm đó khi Triệu hoàng hậu sinh nhi tử nhỏ nhất, đã bị tổn thương thân thể, không thể sinh thêm được nữa, trong lòng vẫn thấy khá tiếc nuối.
Triệu hoàng hậu ôm lấy Lý Vi: "Tiểu Cát Tường thật xinh đẹp, đôi mắt to sáng loáng, nhìn là biết một hài tử thông minh. Nếu bổn cung có thể có một khuê nữ như này, thì thật tốt biết bao!"
Liễu Phán Nhi đồng ý, mau chóng bế hài tử qua: "Đa tạ Hoàng hậu nương nương đã thích.
"Công chúa Gia Minh được đưa tới cho hoàng hậu nuôi, cũng rất tốt, được người giáo dưỡng, cũng là nha đầu kia phúc phận."
Liễu Phán Nhi cười khẽ, quay lại kinh thành sau hai năm, cảm giác cũng rất sâu sắc: "Đa tạ công chúa đã mong nhớ." Đó chính là trâm cài Kim Phụng mà chỉ có hoàng hậu mới có thể dùng.
Lý Vi thấy vậy thì đưa tay kéo trâm cài tóc vàng của Triệu hoàng hậu.
Lực tay của tiểu hài không nhỏ, trong khi người lớn đang nói chuyện thì cô bé đã kéo được trâm vàng của hoàng hậu xuống.
Lý Vi không sợ người lại, nhìn thấy trâm cài tóc bằng vàng của Triệu hoàng hậu xinh đẹp, sáng bóng đến lóa mắt, ánh mắt không khỏi nhìn chằm chằm.
Liễu Phán Nhi thấy Triệu hoàng hậu nói như thế, thì bắt đầu tạ ơn.
Triệu
Triệu hoàng hậu cười: "Không có gì đáng ngại, hài tử thích thì bổn cung sẽ ban thưởng cho Tiểu Cát Tường. Kể cả sau này không dùng đến, nhưng cũng có thể để đáy hòm."
Liễu Phán Nhi thấy vậy thì vội vã xin lỗi: "Đứa bé Cát Tường này nghịch ngợm, xin Hoàng hậu nương nương thứ lỗi."
Nàng lo lắng tiểu hài tử lại nghịch ngợm, nên vội vàng ôm Tiểu Cát Tường về giao cho nhũ mẫu.
Thời gian ở kinh thành trôi qua rất nhanh.
Lên xe ngựa, Liễu Phán Nhi tranh thủ thời gian thay tã cho nhi nữ, để nhi nữ dễ chịu một chút.
May là Liễu Phán Nhi nhanh trí, may tã trong tã, không bị xấu mặt.
Hài tử còn nhỏ, Triệu hoàng hậu với Lệ thái phi cũng không ép ở lại.
Tiểu Cát Tường cũng khá cố gắng, chỉ đi tiểu, không có thải ra mấy thứ thúi thúi.
Khoảng chừng gần nửa canh giờ sau, Liễu Phán Nhi cáo từ.
Liễu Phán Nhi lại tới Tê gia thăm hỏi, sau khi thấy Tê Tam phu nhân thì nắm chặt lấy tay Tê Tam phu nhân không buông, vui vẻ ra mặt.
"Không ngờ chúng ta có duyên vậy, trở thành thông gia. Tính ta thế nào người cũng đã rõ, tương lai Thục Viện tới Lý gia, ta nhất định yêu thương."
"Có câu này, ta phải nói rõ ngọn ngành với người. Bây giờ Đại Bảo vẫn còn nhỏ, phải đợi thêm mấy năm mới thành thân được. Sau khi kết hôn, nếu ta ở kinh thành, sẽ phải ở cùng ta mấy năm. Đợi đến khi Đại Bảo hai mươi, ta sẽ cho phân gia."