Chương 1390: Cuộc Nói Chuyện Đêm Khuya Của Đôi Phu Thê (3)
Liễu Phán Nhi cười: "Được, cứ làm theo lời chàng nói. Dù sao thì nhiều thứ như vậy, lấy chúng ra từng thứ một và thay đổi cuộc sống của mình."
Đôi phu thê nhắm mắt lại, nói rất nhiều rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Lại nói đến sau khi Lý Đại Bảo trở về, trong lòng kích động, ngủ không được nên viết một tấu chương.
Nhưng cậu không nộp cho bệ hạ ngay mà ngày hôm sau đến xưởng lưu ly, thu gom bụi trong lò, còn có một số đá đã nung thành bột, gom lại với nhau chất đầy hai chiếc xe lớn.
Có một số vẫn là những mảnh nhỏ, Lý Đại Bảo đã sai người đập tất cả những mảnh này thành bột, sau đó thử nghiệm ở hậu viện của nhà mình.
Phía sau có một viện tử cách tương đối xa nên chưa được lát đá xanh, bây giờ Lý Đại Bảo bắt đầu thử nghiệm lên phía trên.
Sau khi thêm nước vào loại bột đó rồi làm mịn nó ở trên mặt đất.
Lý Đại Bảo lo lắng chim sẽ rơi vào, thế nên sai người trải tấm chiếu lên để che lại, để tránh bị những động vật nhỏ phá hoại.
Ở trong mắt Chu Bình đế, Lý Đại Bảo chỉ là một đồng tử mang tiền đến, nhưng cũng không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lý Đại Bảo đứng lên trên nhảy qua nhảy lại, mặt đất vẫn còn nguyên vẹn.
Có được kết luận này, Lý Đại Bảo câm tấu chương vào cung.
Qua vài ngày sau, bề mặt xi măng trải qua ánh nắng mặt trời thiêu đốt nên lộ ra vết nứt, vì vậy còn cần phải cải thiện.
Cậu đổ nước xuống rồi lại đứng lên trên, mặt đường tuy rằng ướt nhưng cứng, và không bị lún xuống.
Về hành tung của Lý Đại Bảo, mỗi ngày đều sẽ có người báo cáo cho Chu Bình đế biết.
Ba ngày sau, đã phơi khô rồi.
"Dạ, thưa bệ hạ." Lương công công hiểu được vị trí của Lý Đại Bảo ở trong lòng Chu Bình đế, cũng vui mừng cho Lý Đại Bảo.
Không ngờ tới lần đợi này lại là bảy ngày.
Nghe được Lương Bảo bẩm báo, Chu Bình đế cười ha hả, buông bút trong tay xuống: "Mau mời Thiên Công Hầu của trẫm vào."
Sau khi biết được Lý Đại Bảo thu thập bụi, hắn ta cũng rất tò mò, Chu Bình đế đợi Lý Đại Bảo bước vào cửa để báo cáo cho hắn ta.
Đến ngự thư phòng, Chu Bình đế buông bút son trong tay xuống rồi đứng lên: "Đại Bảo, ngày thường ngươi rất bận, sao hôm nay lại có thời gian vào cung thế?"
Lương công công cười: "Thiên Công Hầu cũng ngày mới tốt lành. Bệ hạ còn đang đợi, ngài mau cùng nô tài vào thôi.'
"Đa tạ Lương công công.' Lý Đại Bảo khách khí, đi theo bên cạnh Lương công công.
Lý Đại Bảo nhìn thấy đích thân Lương công công ra đón, cũng rất nhiệt tình: "Lương công công, ngày mới tốt lành."
Sau khi Lý Đại Bảo hành lễ với Chu Bình đế, từ trong tay áo lấy ra một quyển tấu chương: "Bẩm bệ hạ, nói ra thì rất dài, vi thân đều viết ở trong tấu chương, xin bệ hạ phê duyệt."
Thật đau lòng.
Nếu đúng như Lý Đại Bảo nói như vậy, có thứ rẻ tiền có thể sửa đường, đường chính sẽ không còn lầy lội nên hằng năm không cần phải chi ngân sách để sửa đường nữa.
Chu Bình đế mở tấu chương ra, lúc bắt đầu xem còn không xem trọng, nhưng càng vê cuối mắt hắn ta càng sáng ngời.
Chu Bình đế cười rồi nhận lấy: "Để trẫm nhìn xem."
Chu Bình đế nghĩ đến số tiền dùng để xây cầu và lót đường hằng năm phải tận mấy trăm vạn lượng bạc, cộng với việc xây dựng hệ thống thuỷ lợi, cứu trợ thiên tai, một năm phải hơn ngàn vạn lượng bạc.
Lương công công nhận lấy tấu chương, sau đó đích thân trình lên cho bệ hạ.
"Đại Bảo, những gì ngươi nói đều là thật sao?" Chu Bình đế đè nén kích động trong lòng, sau đó trâm giọng hỏi.
Nếu thật sự có thể làm được thì sẽ có lợi cho đất nước và nhân dân.
Mong muốn thực hiện phục hưng Đại Chu của hắn ta nhất định sẽ đạt được.
Lý Đại Bảo thái độ cung kính, nhưng ánh mắt lại rất tự tin: "Bệ hạ, vi thân đã thu thập được một ít xi măng, đã thử ở trong viện của mình. Mặt đường được lót ra quả thực rất cứng, cho dù ngày có mưa cũng sẽ không lầy lội."