Chương 140: Trong Không Gian Có Cây Ăn Quả (2)
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Ta thấy hình như là cây quýt, cây lựu, cây cam, còn có mầm nho, ta thuận tay đào lên. Nhà chúng ta nhiều đứa nhỏ, cửa có nhiều chỗ như vậy trồng chủ cây ăn quả. Kết được quả rồi cũng coi như làm đồ ăn vặt cho bọn nhỏ."
"Được!" Ánh mắt Lưu thị sáng lên: "Ta cũng cảm thấy sân chúng ta lớn như vậy có chút trống trải, trông chút cây ăn quả rất tốt."
Hiện tại Lưu thị cực kỳ vừa lòng với nếp sinh hoạt bây giờ, vui vẻ mà lại phong phú.
Không có tiếng chửi rủa, mỗi ngày trôi qua nhẹ nhàng.
Đi qua bãi sông làm gạch đất, mọi người sôi nổi nhìn về phía sọt của Liễu Phán Nhi và Lưu thị, mắt lộ ra vẻ hâm mộ.
Tuy rằng trong nhà hai chị em dâu này không có nam nhân, nhưng còn biết làm việc hơn cả nam nhân.
Không chỉ biết trông trọt, biết đi săn, còn biết chữ biết số học.
Người trong thôn ế, không cưới vợ, hoặc là tức phụ mất rồi đều động tâm tư. Dù sao thì một mình sinh hoạt không quá tốt nên muốn cưới vợ.
Bọn nhỏ đang ở cửa sơn động râm mát, nhìn thấy Liễu Phán Nhi và Lưu thị trở về, cả đám vui vẻ ra mặt, giơ chân chạy tới.
Nhìn thấy hai nữ nhân có thể giúp cuộc sống trong nhà tốt lên, người trong thôn Lý càng thêm nỗ lực làm gạch đất, xây nhà, trồng trọt.
Chẳng qua nhà này chẳng liên quan gì đến Liễu Phán Nhi cho nên nàng mặc kệ.
Toàn bộ thôn Lý gia đều ở trong trạng thái khí thế ngất trời, không ngừng bận rộn. Đương nhiên cũng có người ngoại lệ, Lý tam nãi nãi, con dâu Vu Thị và tôn tử bà ta rất nhàn hạ. Mỗi ngày nhiều lắm thì chỉ ra ngoài ruộng nhìn xem, những việc khác thì chẳng hề làm.
Ngày lành không thể rơi từ trên trời xuống, phải nỗ lực làm.
Liễu Phán Nhi và đại tẩu Lưu thị, thu hoạch được rất nhiều đồ mang về nhà.
Chỉ là tình hình của hai người Liễu Phán Nhi và Lưu thị đặc biệt, Lưu thị là bị nam nhân và cha mẹ chồng vứt bỏ, chứ không phải bị hưu bỏ, nam nhân không chết. Nam nhân Lý Nguyên Thanh của Liễu Phán Nhi đánh giặc ở biên quan, tuy rằng chưa rõ sống chết nhưng cũng không thể xác định là đã chết.
Liễu Phán Nhi gật đầu, nhìn xung quanh sân, cười cười: "Đúng vậy, có vài cây kìal Còn có cây quýt, cây lựu. Nghỉ một lát lúc rôi chúng ta bắt đầu quy hoạch một chút, nghĩ xem gieo trồng trong sân chúng ta như thế nào."
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Có, tìm được trứng chim, đại bá mẫu con bắt được con thỏ và gà rừng, buổi tối làm cho mọi người ăn."
Mắt Lý Dung to chớp chớp, nhìn về phía cây giống, ánh mắt sáng lên: "Nương, con nhìn thấy chùm nho, nhà chúng ta gieo trồng nho sao? Con thích ăn nho nhất."
"Nương, đại bá mẫu, hôm nay tìm được đồ ăn ngon không ạ?" Lý Đại Bảo chạy nhanh nhất, ánh mắt nhìn chằm chằm cái sọt ở phía sau lưng mẫu thân.
Lưu thị nhận lấy nước trong tay nữ nhi, uống nước rồi ngồi nghỉ ngơi ở trên ghế.
Vào trong sơn động, Lý Nam run rẩy rót cho Liễu Phán Nhi chén nước: "Nương, uống nước ạ.'
Liễu Phán Nhi nhận lấy nước trà, uống mấy ngụm đã xong: "Cảm ơn A Nam”"
Tuy rằng chỉ là rào tre, nhưng đã xác định phạm vi nhà nàng.
Lý Lệ cười nói: "Nương, tam thẩm, trong nồi có nước ấm, các người nhanh chóng đi rửa mặt, thay sạch sẽ quần áo, ăn mặc thoải mái. Chờ đến khi mặt trời sắp xuống núi, chúng ta lại đi đào hố trồng cây ăn quả, đừng vất vả như vậy nữa."
"Được!" Lưu thị đồng ý: "Tam đệ muội, ta đi tắm trước."
Loại quả dại này có chút chua, cũng có chút ngọt. Liễu Phán Nhi cũng không biết đây là cái quả gì, chẳng những có thể ăn mà bọn nhỏ cũng rất thích.
Bọn nhỏ đã rửa sạch hoa quả đưa cho nàng một quả.
"Được nha, tẩu đi trước đi, lát nữa ta tắm saul" Liễu Phán Nhi gật đầu, uống nước xong thì nghỉ ngơi một lát.
Rửa mặt xong, Liễu Phán Nhi thay quần áo sạch sẽ, nằm ngủ ở giường một lát.