Chương 1412: Tảo Mộ, Tế Lễ (2)
Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh quỳ ở phía trước, đám trẻ quỳ ở phía sau, biểu tình trang nghiêm mà thái độ cũng rất cung kính.
Sau khi Liễu Phán Nhi dập đầu thì rót một chén rượu: "Tổ phụ, tổ mẫu, khi hai người qua đời, ta vẫn còn nhỏ, nhưng từ chỗ của Mã gia gia, ta biết người rất tốt với ta. Bây giờ ta đã trở lại, ta nhất định sẽ giúp các người đoạt lại gia nghiệp và khiến Từ gia phải chịu cái chết thảm khốc."
Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh lại mang theo đám trẻ quỳ gối trước mộ của Liễu Vân Nhi: "Nương, năm đó nương sống chất phải gả cho nam nhân bất kham như vậy khiến cả nhà chịu tổn thương nhưng người là mẫu thân của ta. Người luyến tiếc trả thù nam nhân kia nhưng ta nhất định sẽ khiến ông ta phải nhận lại những thống khổ mà ta phải chịu cũng như sự thất vọng và đau đớn của tổ phụ, tổ mẫu."
Nói xong thì nàng dập đầu lần nữa xem như là an ủi trưởng bối.
Lúc này người canh mộ cũng đã được thay thế bởi một bà con xa của Từ gia.
Nhìn thấy nhiều người quỳ trước mộ của Liễu phu nhân hoang vu liền chạy tới hỏi: "Các người là ai? Sao lại tới địa phận của Từ gia ta mà giương oai."
Liễu Phán Nhi quay lại nhìn người trông mộ đầy lạnh lẽo: "Đây là phần mộ tổ tiên của Liễu gia, từ khi nào là của Từ gia ngươi? Vả miệng!"
Xói xong thì người làm bên cạnh trực tiếp xông lên tát người giữ mộ vài cái.
Hắn ta tới cửa Từ gia rồi vỗ vào cửa nách: "Mở cửa, mở cửa ra, không hay rồi."
Người hầu không đợi Liễu Phán Nhi ra lệnh mà lao tới hung hăng đánh Từ Mã Tử một trận: "Nếu ngươi không tôn trọng Đức Thụy phu nhân thì sẽ bị trừng phạt."
Từ Mã Tử bị đánh đến quỳ rạp trên mặt đất không dám chậm trễ mà nhanh chóng quay về thành báo cáo.
Nói rồi Liễu Phán Nhi hùng hỗ dẫn mọi người rời đi.
Liễu Phán Nhi lạnh lùng liếc Từ Mã Tử: "Đây là phần mộ tổ tiên của Liễu gia ta, sau này người Từ gia không được phép đến gân, nếu không sẽ đánh gãy chân các ngươi."
Chờ đến khi Từ Mã Tử tới thành thì trời đã tối.
Từ Mã Tử nghe vậy liền tức giận nói: "Sao ngươi có thể tùy tiện đánh người? Ngươi không biết Từ gia chúng ta là gia tộc giàu nhất thành Tang sao, không muốn chết thì nhanh cút đi.' Từ Mã Tử lắc đầu: "Ta không biết nhưng nàng đến từ Liễu gia, mới ngoài hai mươi tuổi, lớn lên khá xinh đẹp. Không chỉ có thế, người làm còn gọi nàng là Đức Thụy phu nhân. Đúng rồi nàng là Đức Thụy phu nhân, liệu có phải là Đức Thụy phu nhân do Bệ hạ thân phong không?"
Từ Mã Tử kinh hoảng nói: "Có người tới thăm mộ Liễu lão thái gia, Liễu lão phu nhân và Liễu phu nhân, bọn họ còn từ xưng là người Liễu gia."
"Hả?" Bà tử trông coi cửa cũng sửng sốt: "Vậy ngươi có biết người đó là ai không? Trông như thế nào?"
Bà tử trông coi cửa nách nhìn qua, thì ra là người trông mộ Từ Mã Tử: "Trời tối thế này rồi ngươi không canh mộ mà trở về làm gì?"
Bà từ canh cửa vội vã chạy về phía chính viện.
Bà tử nghe vậy thì không dám trì hoãn: "Vậy thì vào đi, đừng đi loạn kẻo đắc tội với chủ tử."
Từ Mã Tử cũng biết hắn ta là người canh mộ, trên người có vận đen nên đương nhiên sẽ không dám chạy loạn.
Bởi vì năng suất khoai tây và ngô ở phương bắc được đẩy mạnh nên danh tiếng của Đức Thụy phu nhân cũng khá vang dội.
Trùng hợp mà hôm nay Từ Gia Thịnh cũng có mặt ở chính viện.
Nguyên phối là thanh mai trúc mã của Từ Gia Thịnh, họ đã sớm thành thân nhưng lại lừa gạt Liễu gia rằng còn chưa thành thân nhưng thật ra lúc ấy Tiền thị đã sinh được hai nhi tử và một nữ nhi.
Lúc này Tiền thị có ba nhi tử và hai nữ nhi đã sớm già nhưng có con ở bên nên cho dù Từ Gia Thịnh không còn tới phòng bà ta thì bà ta cũng có thể sống thoải mái.