Chương 1424: Xông Tới Cửa Thành (1)
Liễu Phán Nhi hoàn toàn không cố ý che giấu tin tức, thân phận của nàng nhanh chóng lan truyên khắp thành Tang.
Liễu Bán Thành đã trôi vào dĩ vãng lại một lần nữa được mọi người nhắc tới.
Năm đó, thông qua việc trồng cây dâu dưới sự lãnh đạo của Liễu gia mà thành Tang mới dần phát triển.
Lão bách tính rất hoài niệm thời điểm Liễu Bán Thành còn sống.
Khi đó, mỗi ngày đều đi làm việc chăm chỉ, số tiền kiếm được không chỉ mua nhà mua đất mà còn giúp một gia đình nhỏ có cuộc sống tốt hơn.
Nhưng bây giờ rõ ràng là đã trông thêm nhiều loại dâu, nuôi thêm nhiều tằm, cũng vất vả hơn xưa, những cũng không còn được như trước kia, quần áo cũng không bằng xưa, không có nổi tiền xây nhà, cưới gả.
Khi không thể sống sót, có người đã bán nữ nhi của mình cho đại hộ làm người hầu, sau đó trực tiếp bán cho người môi giới.
Đến mức mà, dù được giữ lại nhưng các cậu bé vẫn không thể tìm được tức phụ khi lớn lên.
Một số thậm chí còn đối xử tốt hơn với con gái của họ một chút, điều này đã thay đổi rất nhiều cảnh ngộ của các nữ hài ở thành Tang.
Sau một vòng tuần vòng ác tính, cuộc sống của người dân thành Tang không mấy tốt đẹp.
Nhờ sự khuyến khích của Liễu Bán Thành, mà rất nhiều phụ nhân cũng nuôi tằm và dệt vải, giúp gia đình kiếm được nhiều tiên.
Nên biết đối xử tốt với nữ oa tử trong nhà tốt một chút, khi lớn lên, những nữ hài tử này có thể nuôi tằm, dệt vải, làm được rất nhiều việc, không hề thua kém gì so với nam oa tỬ.
Lúc này, rất nhiều người nghĩ tới lời nói năm đó của Liễu Bán Thành.
Vì thế, dù có sinh nữ oa tử cũng không bị vứt bỏ như trước.
Muốn cưới tức phụ thì phải tốn nhiều rất nhiều vào lễ hỏi.
Sau khi tin tức Liễu Bán Thành có hậu duệ bất ngờ lộ ra, mọi người sôi nổi thảo luận.
Cửa hàng tơ lụa nổi danh nhất của Liễu gia cũng đổi thành cửa hàng tơ lụa Từ gia, khiến nhiều người ở thành Tang và phương bắc nhận ra rằng tuy Liễu Bán Thành rất giỏi giang nhưng chỉ có một nữ nhi, chẳng phải gia sản vẫn bị những người khác họ chiếm mất sao?
Kéo theo đó là cảnh ngộ của các nữ hài trở nên ngày càng tệ hơn.
Sau khi Liễu Bán Thành qua đời, tài sản của gia đình ông bị Từ Gia Thịnh chiếm lấy.
Lúc bấy giờ Hồ sư gia đề nghị: "Đại nhân, mặc dù thời gian đang cấp bách, chúng ta vẫn chưa tra ra được bằng chứng xác thực, nhưng bị cáo Từ Gia Thịnh với người Từ gia rời khỏi thành Tang, cũng không phù hợp với pháp luật. Đại nhân, ngài có quyền ra lệnh cho những người này không được rời khỏi thành Tang."
Nếu Từ Gia Thịnh không có tội thì làm sao phải chạy trốn?
Nếu để Từ Gia Sinh và những người trong Từ gia kia trốn thoát, với nhiều đơn kiện trong tay như vậy, Viên tri phủ cũng không biết phải bắt họ ở đâu!
Ngay lúc Từ Gia Thịnh với Tiền thị đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị bỏ chạy thì người do Viên tri phủ phái về đã quay lại báo tin Từ gia đang chuẩn bị rời thành.
Sau khi nghe đề nghị của Hồ sư gia, Viên tri phủ lập tức đồng ý: "Cho đến khi sự việc được tra ra, Từ Gia Thịnh và người trong Từ gia không được phép rời khỏi thành Tang, để bọn chúng thành thật đợi trong nhà, không cho phép đi lại."
Ai mà ngờ được Liễu Phán Nhi còn trở mình quay lại báo thù?
"Lão gia, ngươi chúng ta có thể bình an vô sự không?" Tiền thị nghẹn ngào, bà ta sợ.
Chỉ cần ra khỏi thành, chạy trốn trong đêm đến Bắc Nhung, có lẽ sẽ còn một con đường sống.
Tiền thị và Từ Gia Thịnh ngồi trong xe ngựa, lòng dạ rối bời, sắc mặt trắng bệnh, thấy sắp đến được cửa thành rồi.
Để làm nhục Liễu Vân Nhị, vì trút nỗi giận trong lòng, Tiền thị đã cho mẫu nữ Liễu Vân Nhi ăn đồ ăn rơi rớt, mặc quần áo cũ rách, không cho dùng than củi vào mùa đông, dung túng cho đám hạ nhân của mình bắt nạt các nàng.
Hồ sư gia vội vàng đáp: "Vâng đại nhân, tiểu nhân sẽ đi phân phó."