Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 1483 - Chương 1486: Cả Nhà Di Cư (1)

Không Gian tồn trăm tỷ vật tư, mẹ kế đưa con trai chạy nạn Chương 1486: Cả Nhà Di Cư (1)

Chương 1486: Cả Nhà Di Cư (1)

Vốn định đi hỏi vợ cho lão Tứ nhưng lại ngã bệnh.

Phải mời đại phu kê thuốc, không chỉ tiêu hết tiền vất vả tích góp được mà còn phải mượn một ít trong thôn.

Ai da, sớm biết như vậy thì chết quách đi cho rồi, khỏi trị nữa.

Đương nhiên Ngô phu nhân biết trong lòng trượng phu nghĩ gì, chỉ có thể an ủi: "Ông à, nếu con cái hiếu thảo thì ta có phúc. Đừng nghĩ nhiều như vậy, còn người thì còn có thể kiếm tiền."

Ngô lão đầu thở dài: "Cũng chính vì mấy đứa nhỏ hiếu thuận nên lại càng không muốn làm liên lụy chúng nó. Tốn nhiều tiền như vậy, phỏng chừng phải làm lụng một năm mới có thể trả hết. Còn có lão Tam nữa, đánh giặc ở phương Bắc giờ cũng không biết thế nào? Sống hay chết cũng không có tin tức."

Trong lòng Ngô phu nhân vô cùng lo lắng: "Thằng bé Tam Tráng may mắn, nhất định sẽ không sao đâu.”

Vừa nói xong lập tức nghe thấy ngoài cửa có người hét lớn: "Cha, nương, con về rồi!"

Ngô phu nhân nhảy lên, lẩm bẩm một mình: "Có phải ta đang nằm mơ không? Sao ta lại nghe thấy giọng của Tam Tráng vậy chứ?”

Ngô Tam Tráng cũng rưng rưng nước mắt, nhiêu năm không về nhà rồi nên hắn ta vô cùng nhớ cha mẹ.

Nói xong, Ngô lão gia mau chóng đứng dậy, mở cửa phòng ra.

Ngô lão gia, Ngô phu nhân nhìn thấy con trai mình đã trở vê thật: "Tam Tráng, tốt quá rồi, con trở về rồi!"

Ngô Tam Tráng nhìn thấy phụ thân, chạy nhanh tới trước mặt phụ thân, quỳ xuống "phịch" một tiếng: "Cha, nương, con trai bất hiếu Tam Tráng đã về rồi đây."

Gió lạnh thổi mạnh đẩy cánh cổng tre tồi tàn vào, lạnh tới nỗi Ngô lão gia run cầm cập.

Ngô lão gia kích động run lên, mắt Ngô phu nhân đã đỏ lên từ lâu, khóc lớn.

Ngô lão gia hơi sững sờ: "Ta cũng nghe thấy, có phải Tam Tráng đã trở về thật rồi không?”

Ngô phu nhân vội vàng tiến lên đỡ con trai dậy: "Cao lớn hơn trước kia rồi."

Ngô lão gia vội trả lời: "Khỏe, chúng ta rất khỏe!" Ngô phu nhân vội nhắc nhở: "Nền đất lạnh lắm, Tam Tráng, con mau đứng lên đi. Có chuyện gì vào trong nhà nói, trong nhà có lò sưởi."

"Cha, nương, hai người vẫn khỏe chứ?" Ngô Tam Tráng hỏi, rưng rưng nước mắt.

"Có vẻ con ở phía Bắc đã tìm được con đường sống rồi, đến lúc đó dẫn theo bốn đệ đệ của con tới đó. Tốt hơn so với ở nhà sống khổ cực tranh giành, còn không kiếm được tiền, không cưới được vợ."

Ngô lão gia nghe thế vậy im lặng một hồi: "Thay vì ở nhà ăn không no, đến phía Bắc kiếm sống cũng không tôi. Tình hình trong nhà ta không nói thì con cũng biết đấy, vẫn luôn nghèo đói như thế."

"Thời gian trước ta mắc bệnh, mua thuốc không chỉ tiêu hết tiên tích góp trong nhà mà còn nợ một khoản tiên. Căn bản không có năng lực cưới vợ cho con và tứ đệ, ngũ đệ, lục đệ, thất đệ của con."

Ngô Tam Tráng đi vào nhà cùng cha mẹ, nhìn thấy căn nhà đổ nát, trong lòng vô cùng khó chịu: "Ở phía Bắc có cơm ăn no, hơn nữa còn ngày ngày luyện công, tất nhiên sẽ cao khỏe hơn rồi."

Ngô phu nhân rót một bát nước cho con trai: "Cầm lên làm ấm tay, hết nóng rồi uống."

"Con đã lập được chiến công, bên trên cho con thêm sáu mươi lượng bạc, hai trăm mẫu đất. Lúa năng suất cao mà Đức Thụy phu nhân phổ biến gieo trông, mỗi mẫu đất thu hoạch được hai trăm năm mươi cân."

Ngô lão gia nghe thấy thế vô cùng vui mừng, con trai đã làm quan rồi: "Con trai ta có tiền đồ rồi, ta có chết cũng yên tâm nhắm mắt rồi."

"Thượng quan của con cho con về nhà thăm người thân, một mặt là thăm trưởng bối trong nhà, mặt khác là hi vọng con có thể đón mọi người tới đó."

"Con là người đầu tiên xông vào thành Bắc Kinh đó, hơn nữa còn giết mười binh sĩ Bắc Nhung. Bây giờ là bách phu trưởng, lập được chiến công, còn được thưởng tiền."

Nghe thấy thế, Ngô Tam Tráng vội phản bác: "Cha, người đừng nói thế. Những ngày tốt đẹp còn ở phía sau cơ mà."

Ngô Tam Tráng nhận lấy bát nứt: "Cha, nương, chúng ta đã đánh thắng trận, bây giờ Đại Châu chúng ta đã chiếm đóng được thành Bắc Vân."

Bình Luận (0)
Comment