Chương 1493: Thể Hiện "Trung Trinh" (2)
Lý Đại Bảo thấy cũng có thư cho mình nên lập tức hồi âm cho tiểu bằng hữu.
"Đại Bảo, đường từ Tang Thành đến thành Tây Bắc khi nào mới sửa xong?" Liễu Phán Nhi hỏi, sửa đường xong rồi thì lui tới sẽ thuận tiện hơn.
Lý Đại Bảo trả lời: "Còn một tháng nữa, cũng may phương Bắc ít mưa nên mặt đường được làm rất nhanh chóng. Số tù binh của thành Bắc Vân đủ để sửa đường."
"Bây giờ nơi nào cũng có nhiều dân phu hơn, sửa đường từ Tang Thành đến kinh thành đã có đủ lao dịch, chỉ cần đủ xi măng cát đá, đợi chúng cứng lại rồi thì sẽ sửa sang xong đường xi măng từ Tang Thành đến kinh thành."
Hơn ngàn dặm đường, theo khu vực được phân chia thì mỗi người phụ trách một đoạn, sau cùng triều đình sẽ giám sát.
Chính vì vậy nên mới có thể phát động mấy chục ngàn, thậm chí một trăm nghìn tráng niên nam nhân cùng sửa đường.
"Vậy các con có đủ xi măng chưa?" Liễu Phán Nhi hỏi: "Có khó khăn gì không?”
Lý Đại Bảo lắc đầu: "Trước đó có chút khó khăn nhưng bây giờ triều đình cực kỳ để tâm chuyện này, hơn nữa các nhân vật lớn đều đang giải quyết chuyện này."
"Mặc dù thành Bắc Vân chịu sự thống trị của Đại Chu nhưng không phải người nào ở thành Bắc Vân cũng chịu an phận, lỡ như có người ủ mưu, các nàng gặp chuyện ngoài ý muốn thì ta không yên lòng được."
Lý Đại Bảo đồng ý: "Mẫu thân, người yên tâm, con sẽ để ý, yêu cầu thật nghiêm khắc, hơn nữa lần đầu con tấu chương lên bệ hạ cũng nói nhất định phải coi trọng chuyện này."
Lý Nguyên Thanh tháng nào cũng về hai lần, mỗi lần về là được ba ngày.
Nếu nới lỏng một chút thì sẽ có người bắt đầu bất cẩn, không chịu trách nhiệm với tính mạng của mình.
Điêu nên nói cũng đã nói rồi, nghiêm khắc một chút thì có lẽ sẽ có nhiều người được bảo hộ hơn.
Có mấy lần Liễu Phán Nhi muốn đi thành Bắc Vân nhưng Lý Nguyên Thanh cũng không cho phép.
Liễu Phán Nhi suy nghĩ một chút, sau đó nhắc nhở: "Lúc trộn xi măng với dỡ bốc xi măng nhất định phải bảo hộ đàng hoàng, bằng không hít mấy thứ bụi bặm này vào phổi thì sẽ bị bệnh đấy." Liễu Phán Nhi nghe thấy Lý Nguyên Thanh nói đến mấy chuyện hổ lang chi tử này, nàng nhất thời đỏ mặt nhưng miệng vẫn còn tranh cãi: "Không thấy!"
Lý Nguyên Thanh nghe nói như thế nên hơi ảo não bảo: "Ngày nào ta cũng bận đến choáng đầu, nào có thời gian tìm tiểu tình nhân chứ?”
"Hơn nữa, không phải ta đã thỏa mãn nàng rồi sao? Cống hiến ra số con cháu thế này, số lượng này đủ để thể hiện sự trung trinh bất khuất của ta nhỉ?"
Liễu Phán Nhi thấy Lý Nguyên Thanh nghiêm khắc từ chối nên cũng không cưỡng cầu nữa: "Nếu không phải tin vào nhân phẩm của chàng thì ta còn hoài nghi liệu chàng có tiểu tình nhân ở thành Bắc Vân không nữa đấy?"
Lý Nguyên Thanh dùng sức hôn lấy nàng, hai tay dùng sức mạnh mẽ khiến Liễu Phán Nhi nhộn nhạo.
"Nàng ấy thành công chọc được ta rồi, lát nữa ta sẽ khiến nàng phải cầu xin tha thứ, mà có cầu xin ta cũng không bỏ qua cho nàng đâu."
Liễu Phán Nhi bị chọc cười ha ha vì giọng điệu của Lý Nguyên Thanh, nàng cực kỳ khiêu khích nhìn sang Lý Nguyên Thanh đáp: 'Ai sợ ail
Lý Nguyên Thanh trực tiếp trở mình, đặt Liễu Phán Nhi trên người mình, hầm hừ nói: "Xem ra ta chưa đủ mạnh mẽ nên mới để nàng còn sức nói ra nói vào."
Lại là một đêm hoan lạc.
Cửu công chúa bụng: "Ta đau bụng, chắc sắp sinh rồi!"
Qua Trung Thu, cuối tháng tám, cuối cùng Cửu công chúa cũng có tin.
Chớp mắt cái đã đến Trung thu, Lý Nguyên Thanh lại về lân nữa để đoàn tụ với người nha.
Có Tang Thành, có thành Bắc Vân, nơi nào cũng có chút thế lực của Đại Chu.
Lúc sáng sớm, Cố Thiệu ở nhà, nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Cửu công chúa vang lên: “Công chúa, nàng sao vậy?"
Lần nào Lý Nguyên Thanh trở lại cũng sẽ nghỉ ngơi một ngày, sau đó sẽ tán gẫu với Triệu đại tướng quân và Cố Thiệu, hoàn thành sắp xếp công việc.