Chương 1520: Đoàn Tụ (2)
Đám tiểu nhị vốn đang rất vui sướng, nghe thấy lời này thì mặt mày ai nấy đều hớn hở.
Ở cửa hàng của họ, tiền công của trợ thủ và tiểu nhị ít nhất cũng đã một lượng bạc.
Hiện giờ còn tăng tiền tiêu vặt gấp đôi, vậy ít nhất có thể nhận được hai lượng bạc.
"Đa tạ tiểu thư A Phương ban thưởng." Mọi người cùng hô lên, cung tiễn đám người Lý Phương rời đi.
Lý Phương vội vàng hỏi thêm: "Đúng rồi, ngoài hai muội đã trở về vậy còn tam thúc và tam thẩm đâu? Đại Bảo đâu?"
Lý Dung trả lời: "Phụ mẫu của muội cũng quay về, à đúng rồi, bọn họ ngồi xe ngựa nên phỏng chừng còn phải đợi trong chốc lát mới về đến nhà."
Lý Phương gật đầu: "Thực sự quá tốt rồi, Cố Thất Lang đã trúng cử tiến sĩ, lại còn làm quan ở kinh thành. Lần này trở về liệu có bàn mối hôn sự cho các muội hay không?”
Gương mặt Lý Lệ ửng đỏ: "Lần này người Cố gia đều đã trở về, Cố Tấn cũng vậy, đặc biệt vê đây bàn hôn sự."
Lý thôn trưởng nghe lời này thì vỗ đùi: "Vậy thì quá tốt rồi, cũng ba năm rồi ta không được gặp hài tử."
Lý Phương càng vui vẻ hơn: "Vậy thực sự quá tốt rồi, thế thì nhất định sẽ vui lắm."
Lý thôn trưởng nhìn thấy Lý Dung, lập tức mặt mày hớn hở: "Hóa ra là A Dung và A Lệ đã trở về, phụ mẫu của con đâu?"
"Thôn trưởng gia gia, thân thể của người có khỏe không? Thái nãi nãi có khỏe không?” Giọng nói thanh thúy của Lý Dung vang lên.
Mới ra thị trấn đã gặp ngay Lý thôn trưởng.
Lý Dung vội vàng cười trả lời: "Cả gia đình của chúng ta đều đã về rồi, ngay cả Nguyên Tê thúc và những người trẻ trong thôn cũng cùng theo về đây."
"Mặt khác dì Liễu và tam thúc đã lập công lớn, bệ hạ đặc biệt cho phép bọn họ áo gấm về làng. Còn có thể về nhà chơi hai tháng nữa đấy!"
Mấu chốt lần này Nguyên Thanh đại ca và tẩu tử áo gấm về làng, là chuyện vinh dự đến cỡ nào, đương nhiên bọn họ muốn theo về để cùng chúc mừng.
Lý Nguyên Tê vốn đang bận chuyện bán buôn vừa nghe bảo Lý Nguyên Thanh và Liễu Phán Nhi về quê, lập tức đóng cửa hàng cùng theo về nhà.
Không những có thể lược bỏ lộ phí mà còn vô cùng an toàn.
Mặc dù ngày thường có thư từ, nhưng núi cao sông dài đường xá xa xôi, hài tử bận chuyện làm ăn, hoàn toàn không có thời gian vê nhà.
"Mẫu thân của con thích ăn bánh mè giòn do Thúy Hoa nãi nãi làm nhất, bây giờ ta sẽ bảo bà ấy làm, đợi đến khi mẫu thân của con trở về là có thể ăn ngay." Lý thôn trưởng cũng không đi dạo trong thị trấn nữa, xoay người về thẳng nhà.
Nhưng nghĩ đến tuổi tác của tổ mẫu đã cao, có lẽ cũng không muốn di chuyển nhiều.
Phụ mẫu cũng sẽ không bỏ mặc tổ mẫu đến kinh thành bán buôn với hắn.
Thăm nhà được một khoảng thời gian, sau đó lại cùng nhau về lại kinh thành, nếu có thể đưa cả tổ mẫu và phụ mẫu lên kinh thành thì càng tốt.
Mới vừa đi vài bước, Lý thôn trưởng vội vàng dừng bước: "Phụ mẫu ngươi đang làm quan bình thường ở bên ngoài, tại sao bỗng dưng lại có thời gian rảnh để quay vê? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?"
Lý Dung trả lời: "Bởi vì phụ thân của ta lập chiến công lớn, hiện tại đã điều nhập kinh thành nhập các, quản lý tất cả quân vụ cùng với vài vị Đại tướng quân ở Đại Chu."
Lý thôn trưởng vỗ tay vào đùi, giọng nói kích động đến mức hơi run rẩy: "Ông trời của ta ơi, phần mộ tổ tiên của lão Lý gia của chúng ta bốc khói rồi!"
Lý Dung gật đầu trả lời: "Đúng vậy, hiện tại phụ thân của ta là các lão trẻ tuổi nhất. Đúng rồi, còn có Cố đại nhân nữa."
Lý thôn trưởng nghe nói như vậy thì bước chân lảo đảo: "Nói vậy nghĩa là Nguyên Thanh đã thành các lão?"
"Năm ngoái ta vừa vê quê một chuyến dời phần mộ tổ tiên đến đây, Nguyên Thanh liền thăng quan. Có lẽ cũng là do tổ tiên phù hộ, ta phải nhanh chóng chuẩn bị đồ viếng mồ mả thôi."