Chương 1522: Áo Gấm Về Làng (2)
Lý Dung cũng gật đầu phụ họa: "Mẫu thân cũng tính như thế này đấy, cả nhà Cố lão phu nhân và Cố đại nhân cũng đều trở về."
Lưu thị vô cùng vui vẻ.
Sau khi Lý Đại Bảo tiến vào thị trấn liền chào hỏi mọi người.
Người trên thôn cũng nhận ra Lý Đại Bảo: "Ai da, Đại Bảo hầu gia đã trở lại!"
"Thỉnh an với hầu gia đi!"
"Hành lễ với hầu gia đỉ!"...
Dọc theo đường đi mọi người đều chào hỏi Lý Đại Bảo.
Lý Đại Bảo cũng chắp tay, nhiệt tình đáp lại mọi người.
Quá nhiệt tình.
Dọc theo đường đi, chỉ cần là người quen biết với Lý Đại Bảo thì đều tặng đồ cho cậu nhóc.
"Hoành thánh nhà ta cũng ngon, trước kia hầu gia khoái ăn lắm, một chén nào!"...
"Bánh trứng nhà ta rất ngon, hầu gia nếm thử một chút đi."
"Bánh ăn ngon của nhà ta ngon lắm, hầu gia cầm về nhà ăn đi."
Lý Đại Bảo bảo không cân nhưng những người này bỏ vào bao rồi nhét vào người của Lý Đại Bảo.
Lý Đại Bảo cười ha hả: "Chào mọi người, các hương thân mạnh khỏe."
Mọi người nghe cậu nhóc nói vậy càng cao hứng hơn, sôi nổi cảm tạ hầu gia.
Có muốn trả tiền cũng không biết phải trả như thế nào?
Cuối cùng, Lý Đại Bảo suy tư một lát rồi cao giọng nói với mọi người: "Ta và phụ mẫu áo gấm về làng, đa tạ các vị trưởng bối đã chiếu cố. Từ giờ trở đi, miễn phí quây hàng tháng này!
Lý Đại Bảo không cự tuyệt được, thậm chí không phân biệt rõ ràng được là ai đã cho cậu nhóc.
Tuy tỉ lệ khá thấp nhưng chủ quán càng ngày càng nhiều, cho nên ngày nào cũng đều thu được không ít bạc.
Ban đầu chỉ có một con phố, hiện tại đã biến thành con phố giao nhau, là ngã tư đường.
Cho dù là mở cửa hàng hay bày quán, đều lấy phí quây hàng và thu nhập từ thuế.
Thị trấn trải qua hai năm miễn thuế, thu hút vô số thương nhân và người bán hàng rong tới thị trấn bày quán.
Bây giờ không thu phí quây hàng một tháng, đối với dân chúng bày quán thì một tháng có thể tích cóp được không ít tiền!
Lý Nam và Lý Tiểu Bảo không đợi phụ mẫu mà chạy nhanh như chớp vào thị trấn, mua sắm món đồ mình thấy hứng thú.
Buôn chuyện thỏa thích với mọi người thì chẳng mấy chốc đã hòa chung với cả đám, trở vê là một Lý Đại Bảo trung hậu thuở ban đầu.
Lý Đại Bảo bình dị gần gũi, cũng không vì đã trở thành hầu gia mà tỏ thái độ trịch thượng với tiểu đồng bọn lúc trước.
Người trẻ tuổi trước kia có mối quan hệ thân thiết với Lý Đại Bảo sôi nổi đến ghé chơi với cậu nhóc, không buôn bán nữa mà đến hỏi thăm Lý Đại Bảo về tình huống bên ngoài.
Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh xa giá đến trấn Cát Tường, khi đi ngang qua đền thờ Ngự Tứ, hai người xuống xe khom lưng hành lễ rồi lúc này mới đi bộ vào trong thị trấn.
Đến khi Lý Đại Bảo về nhà, vì có quá nhiều đồ trên người nên lựa ra mấy món trong nhà thích ăn, dư lại đều để lại cho người hầu.
Liễu Phán Nhi thúc giục: 'Đuổi theo bọn nhỏ, ta thấy trong thị trấn rất đông người, đừng để lạc."
"Vâng, thưa phu nhân." Mấy thị vệ đồng ý, sau đó lập tức đuổi theo.
Lý Nguyên Thanh cười khẽ: "Ở trong thị trấn mà, không xảy ra chuyện gì đâu."
"Hừ, đợi đến khi xảy ra chuyện thì trễ rồi." Liễu Phán Nhi vẫn khăng khăng, nàng không có nửa điểm sơ sẩy qua loa trước chuyện của hài tử: "Chỗ càng nguy hiểm thì càng an toàn, đồng dạng như thế, chỗ càng an toàn lại rất có khả năng trở thành chỗ càng nguy hiểm."
Bởi vì tình cảnh an toàn rất dễ khiến người ta buông lỏng cảnh giác, nguy hiểm cũng bất tri bất giác đến gần.
Lý Nguyên Thanh cười, ôm lấy Lý Vi cùng đi dạo với Liễu Phán Nhi.
Lý Vi đã chìm vào giấc ngủ, lúc này nghe thấy những âm thanh rộn ràng nhốn nháo trong thị trấn, con bé ngẩng đầu từ trong lòng phụ mẫu, ngắm nhìn đường phố náo nhiệt bên ngoài.
Ngày càng nhiều người biết đến Triệu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh, họ thấy hai người thì sôi nổi chào hỏi.
Có người bán đồ ăn cũng đưa đồ cho Lý Vi.