Chương 1546: Học Đến Quên Ăn Quên Ngủ (1)
Ban đầu thì đều là những phép tính đơn giản như cộng trừ hai số có một chữ số, cộng trừ hai số có hai chữ số.
Sử dụng phương pháp tính theo hàng dọc thì có thể tính ra đáp án một cách vô cùng dễ dàng.
Đối với những người mới học mà nói thì phương pháp này hết sức hiệu quả.
Đại hoàng tử vận dụng theo phương pháp như vậy rồi bắt đầu tính toán theo hàng dọc, cho dù là với những con số rất lớn thì cũng có thể dễ dàng cộng lại.
Trước đây Nhị hoàng tử đã từng tiếp xúc với những thứ này nên hoàn toàn không có gì hiếu kỳ.
Sau khi học xong một tiết toán, Đại hoàng tử vẫn còn chưa thỏa mãn nên lại bắt đầu học tiếp những tiết học phía sau.
Thật ra những kiến thức toán học này đều là những tri thức được Liễu Phán Nhi sao chép lại từ trong sách toán của chương trình giáo dục phổ cập bắt buộc trong vòng chín năm.
Từ đó, Đại hoàng tử bắt đầu tự học thêm những kiến thức phía sau, gặp phải chỗ nào không hiểu thì sẽ hỏi đệ đệ mình.
Nhị hoàng tử thấy đại ca mình vẫn cứ luôn chôn mình trong thư phòng để học toán thì dở khóc dở cười.
Lý Đại Bảo thấy Đại hoàng tử học hành vô cùng nghiêm túc thì tự nhiên cũng giảng giải cho hắn ta một cách hết sức cẩn thận tỉ mỉ.
Những kiến thức toán học sơ cấp này vừa đơn giản lại vừa dễ hiểu, vậy nên Đại hoàng tử có thể tự mình mày mò học được.
Nếu như không phải có nội thị bên người ra sức khuyên can, bảo Đại hoàng tử nghỉ ngơi sớm một chút thì e là hắn ta còn có thể học cả đêm.
Cứ thế, Đại hoàng tử học đến mức chăm chú quá mức, học mãi tới tận đêm khuya.
Nhưng càng về sau lại càng khó, có lúc còn phải tốn thêm một chút thời gian.
Còn Nhị hoàng tử nếu có chỗ nào không biết thì sẽ đi hỏi Lý Đại Bảo.
"Vốn dĩ chính là như thế mài!" Nhị hoàng tử cười nói: "Vậy chúng ta mau chóng đi dạo chơi xung quanh một chút đi thôi
"Hiếm khi mới được ra ngoài một chuyến, lẽ nào huynh không muốn đi xung quanh thăm thú một chút hay sao? Như vậy mới có thể thể nghiệm và quan sát được tình cảnh của dân chúng, huynh cứ ở mãi trong phòng không ra ngoài thì còn đòi thấu hiểu cái dân tình gì nữa cơ chứ?”
Đại hoàng tử nghe được lời này thì hơi hơi sửng sốt: "May mà có đệ nhắc nhở ta, nếu lại tiếp tục thế này thì đúng là sẽ lãng phí cơ hội tốt của lần cải trang xuất cung vi hành này.
"Đại ca, những kiến thức toán học này đều ở trong sách cả, cũng chẳng chạy đi đâu được, chờ sau khi huynh quay về kinh thành rồi thì từ từ suy ngẫm cũng không muộn."
Nhị hoàng tử hết sức vất vả mới nhổ lên được một cây cỏ dại, cả người còn lảo đà lảo đảo, suýt chút đã ngã nhào.
Đội mũ rơm lên, bôn ba du ngoạn giữa những cánh đồng dân dã.
Lý Đại Bảo còn dắt Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử xuống ruộng, đi nhổ cỏ, chân trần giãm lên những thửa ruộng lúa nước.
Được Nhị hoàng tử khuyên nhủ, Đại hoàng tử bèn buông những cuốn sách toán học trong tay xuống, đi ra ngoài ngao du thăm thú bốn phương.
Nhưng ngay vào lúc này, dưới chân hắn ta vậy mà lại có mấy con cá nhỏ bơi ngang qua.
"Ôi chao, vậy mà trong ruộng lúa lại có cá!" Nhị hoàng tử kinh ngạc kêu lên, sau khi ổn định lại thân mình thì liền muốn đi bắt cá.
"Nhưng hiện giờ chúng vẫn còn quá nhỏ, có bắt được thì cũng không biết ăn làm sao.
"Chờ đến khi lúa gần chín thì cá trong ruộng cũng đã lớn bằng bàn tay. Cho dù là mang cá tươi đi hầm, đi kho hay là ướp muối làm thành cá mặn thì cũng đều vô cùng ngon miệng.'
Lý Đại Bảo cười cười nói: "Đó là cá sinh trưởng trong ruộng lúa, người ta đã bắt một ít cá con rồi thả vào trong ruộng."
Nhị hoàng tử có đôi chút thất vọng, song hắn ta thấy đám cá nhỏ đã bơi đi mất rồi, với tốc độ của hắn ta hiện giờ thì căn bản là không thể đuổi kịp.